Tiếng động lớn thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người đến tham dự hôn lễ, bao gồm cả những thị vệ của Bạch Diễm Hoạ đang đứng chắn đường cô, Đoan Uất Liễm nhân cơ hội liền đẩy họ ra, chạy đến đỡ lấy Nghiêu Cảnh Hiên.
Viên đạn bắn thẳng vào phần bụng của anh, máu chảy rất nhiều tạo thành một vũng nước đỏ tươi ngay dưới nơi anh nằm.
“ Nghiêu Cảnh Hiên, anh có phải là ngốc nghếch hay không? ”.
Đoan Uất Liễm ôm chặt lấy anh, tay giữ chặt lấy miệng vết thương kia cố gắng cầm máu lại, cô đau xót nhìn gương mặt trắng bệnh đến doạ người của người đàn ông này.
Nghiêu Cảnh Hiên cười khẽ, vốn dĩ muốn đưa tay vuốt ve gương mặt cô nhưng lại sợ huyết đỏ sẽ làm bẩn sự xinh đẹp ấy. Cánh tay giơ trên không trung vì thế mà rơi xuống.
“ Liễm Nhi... Lời của Bạch Diễm Hoạ... Em không được tin ”.
Cô ngàn vạn lần đừng tin, bởi vì một khi đã tin tưởng thứ mở ra trước mắt chỉ có đau đớn và tuyệt vọng. Đây là thứ anh không muốn thấy nhất. Liễm Nhi của anh chỉ cần cười lên thật xinh đẹp, hạnh phúc là đủ rồi.
“ Nghiêu Cảnh Hiên, có phải anh biết cô ta định nói gì với em không? Có phải anh làm vậy là để ngăn cản cô ta không? ”.
Đoan Uất Liễm đột nhiên hiểu anh vì sao lại nổ súng, hơn nữa còn bắn vào chính mình. Nghiêu Cảnh Hiên nhìn cô, vừa lắc đầu, lại vừa gật đầu.
Để ngăn cản chỉ là một phần nhỏ, nguyên nhân anh nổ súng phần lớn là để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-lai-em/83235/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.