Tuy giọng Tịch Dữ Phong điềm tĩnh nhưng hơi thở chốc chốc lại hẫng nhịp đã tỏ rõ nội tâm xáo động của anh.
Mà tuồng như con tim Giang Nhược hãy còn mắc kẹt trong câu chuyện ngợp vẻ tăm tối thê lương ấy, để rồi nghe được lời tỏ tình chân thành thì không khỏi sinh ra ảo giác đang trải qua một nỗi giày vò nào đó.
Nhưng cậu hưởng thụ nỗi giày vò bứt rứt cũng như cơn run rẩy chẳng thể dằn lại này.
Và cậu muốn gặp người ở đầu bên kia ngay lập tức. Giang Nhược toan mở miệng, nghe thấy loa điện thoại vẳng tiếng thông báo thông tin chuyến bay bèn vội hỏi: "Anh... anh đang ở đâu?"
Giang Nhược chưa kịp dứt câu thì bỗng nhiên chẳng còn âm thanh gì nữa.
Cậu bỏ điện thoại xuống nhìn thử, cuộc gọi đã kết thúc, gọi lại không có ai bắt máy.
Giang Nhược cầm điện thoại đi lòng vòng trong phòng khách sạn rồi nhảy lên giường nằm, chưa đầy hai phút đã bật tôm ngồi dậy, tiếp tục công cuộc gọi điện.
Anh vẫn không bắt máy.
Giang Nhược - vừa mới hiểu Tịch Dữ Phong hơn - lại bắt đầu ù ù cạc cạc.
Thậm chí cậu còn muốn lên Baidu tìm kiếm: Tỏ tình xong cúp máy là thế nào?
Trả thù cậu lúc đầu không nghe điện thoại của anh ư? Nhưng anh có phải người nhỏ mọn vậy đâu.
Giang Nhược xoắn xuýt, mở Wechat xác nhận lại.
Cuộc gọi gần nhất kết thúc vào ba phút trước, kéo dài mười lăm phút lẻ tám giây.
Cậu không nằm mơ.
Chẳng lẽ do đã quá giờ, anh cảm thấy mình chiếm hời nên mắc cỡ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tin-don/1161228/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.