Trong vòng tay của mẹ, Tô Tịch Vãn cảm nhận được tình mẫu tử nồng ấm đang bao bọc lấy cô.
Tô Tịch Vãn chậm rãi đưa tay lên, vòng qua lưng Giang Tinh Mạn, vỗ nhẹ để an ủi bà: “Không phải lỗi của mẹ, mẹ cũng đâu muốn chuyện này xảy ra.”
Bên cạnh, Mộc Hoành Đào và Mộc Cảnh Trần, chứng kiến cảnh tượng ấy, cũng không nhịn được mà cùng rưng rưng.
Sợ Giang Tinh Mạn quá kích động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, Mộc Cảnh Trần liền cười lên tiếng ngắt lời: “Mẹ ơi, chúng ta vào nhà thôi, ngoài này trời nắng quá.”
Giữa trưa mùa hè, ánh nắng gay gắt chiếu xuống. Lời nói của Cảnh Trần khiến Giang Tinh Mạn giật mình. Bà luyến tiếc buông Tô Tịch Vãn ra, nhìn thấy vầng trán cô lấm tấm mồ hôi, bà ngượng ngùng nói: “Con xem, mẹ chỉ lo khóc mà quên mất. Mau, chúng ta vào nhà nói chuyện!”
Tô Tịch Vãn nhìn gương mặt Giang Tinh Mạn, rồi nhìn sang Mộc Hoành Đào và Mộc Cảnh Trần. Trái tim vốn đã đóng chặt của cô, giờ đây như được họ chậm rãi mở ra.
Tô Tịch Vãn cô, cũng là người có "nhà".
Bốn người cùng vào nhà. Giang Tinh Mạn cứ nắm chặt tay Tô Tịch Vãn, không nỡ buông. Họ ngồi xuống sofa, Mộc Hoành Đào và Mộc Cảnh Trần cũng ngồi vào hai chiếc sofa đơn ở hai bên.
Giang Tinh Mạn vẫn không rời mắt khỏi con gái, như muốn nhìn bù cho suốt 18 năm. Bà nhìn Tô Tịch Vãn, cẩn thận hỏi: “Con... có thể gọi mẹ một tiếng không?”
Giọng Giang Tinh Mạn nhỏ nhẹ, thậm chí còn mang theo chút e
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tin-sot-deo-thien-kim-gia-huyen-hoc-tro-ve-hao-mon/2912703/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.