Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng căn phòng, tấm chăn bông của chiếc giường lớn mà Tiêu Dịch thường nằm rớt hơn nửa xuống đất, một bàn tay run rẩy siết chặt tấm ga giường màu xám nhạt.
Giọng Chu Diễn khàn khàn, tan rã thành tiếng r.ên rỉ vụn vỡ.
"Anh, anh Tiêu, xin anh..." Càng về sau, cậu càng nghẹn ngào, lẩm bẩm cầu xin: "Em sai rồi, em thật sự sai rồi. Em sẽ không bao giờ tái phạm nữa."
Dù cậu không biết mình làm sai chỗ nào, nhưng cậu khó chịu đến phát điên rồi.
Từ đầu đến giờ, Tiêu Dịch không cho cậu sử dụng thuốc ức chế, thậm chí còn không đánh dấu tạm thời cậu.
Hắn cứ thế đè cậu xuống, khiến cậu cảm thấy cả người bị kẹp cứng, mồ hôi đầm đìa như được vớt từ trong nước ra.
Ngược lại, Tiêu Dịch từ trên xuống dưới vẫn ăn mặc chỉnh tề, chỉ có mái tóc rối bù với tiếng th.ở d.ốc nặng nề thể hiện chính hắn cũng không dễ chịu gì cho cam.
Thấy Chu Diễn đã sắp tới cực hạn, cuối cùng Tiêu Dịch cũng cúi người ôm cậu dậy.
Chu Diễn lập tức đưa tay ôm chặt cổ Tiêu Dịch, hôn lung tung xung quanh cằm hắn, nghẹn ngào nài nỉ: "Đừng phạt em nữa, khó chịu lắm."
Tiêu Dịch thở dài, bàn tay hắn trượt dọc theo cơ thể Chu Diễn, đầu lưỡi khẽ li.ếm vành tai cậu: "Cục cưng, anh vốn không hề phạt em. Ngoan, thả lỏng chút nào."
–
Sau khi cơn sóng tình bên trong Chu Diễn hạ xuống, cuối cùng cậu cũng kê gối ngủ một giấc thật say.
Tiêu Dịch đưa ngón tay khẽ xoa quầng thâm dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tin-tuc-to-cua-giao-thao-co-doc/2138460/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.