🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Rời khỏi bàn ăn, Tô Ngộ đi vào nhà vệ sinh. Sau khi xác nhận không phải đến kỳ, cô mới bước ra ngoài. Khi đi qua hành lang định hỏi nhân viên nhà hàng Nhật xem có nước nóng hoặc đồ uống ấm không, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Ngay sau đó, cổ tay cô bị nắm chặt, một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau: “Tô Ngộ, đúng là em thật!”

“Khúc Đồng Chu?”

Tô Ngộ nhíu mày, ngay lập tức, một luồng hơi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cô theo phản xạ cảm thấy ghê tởm. Cô mạnh mẽ giật tay ra khỏi anh ta.

Thấy vậy, trên mặt Khúc Đồng Chu lóe lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh đã bị vẻ mặt nịnh nọt thay thế. “Ngộ Ngộ, em vẫn còn giận anh sao? Anh thực sự biết lỗi rồi! Anh nhất định sẽ thay đổi, em đừng giận dỗi nữa có được không? Chúng ta làm lành đi mà.”

Tô Ngộ cảnh giác quan sát người đàn ông trước mặt.

Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, ánh mắt không tỉnh táo, tơ máu đỏ hiện rõ trong đáy mắt, trông có vẻ đã uống không ít.

Tạm dừng một lúc, Tô Ngộ thử nói lý với tên này: “Khúc Đồng Chu, một tháng trước tôi đã chia tay với anh rồi. Lần trước tôi đã nói rõ ràng chưa đủ hay sao? Để lại chút thể diện cho nhau có được không?”

Sắc mặt Khúc Đồng Chu tối sầm lại, vẻ mặt nịnh nọt giả tạo vừa rồi cũng trở nên gượng gạo.

Nhưng nghĩ đến một tháng nay đi xem mắt toàn gặp phải những người kỳ quái, anh ta lại không kìm được sự bực bội trong lòng. Không có năng lực thì thôi, vừa mở miệng đã nói chuyện tiền bạc, chẳng biết là tìm chồng hay tìm cái ví tiền dài hạn nữa.

So với đám phụ nữ trên mấy app hẹn hò kia, Tô Ngộ vừa không màng tiền, vừa có năng lực, lại biết kiếm tiền, tốt hơn họ không biết bao nhiêu lần. Quan trọng hơn là dẫn cô ra ngoài rất có mặt mũi, nếu không anh ta đã chẳng hết lần này đến lần khác tự hạ thấp bản thân để níu kéo cô.

Sau khi cân nhắc lợi ích, Khúc Đồng Chu lại đeo lên vẻ mặt dịu dàng như thường ngày: “Ngộ Ngộ, anh thực sự biết lỗi rồi, cầu xin em tha thứ cho anh lần này đi. Anh đảm bảo sẽ không tái phạm nữa! Một tháng nay anh đã nghĩ rất nhiều, thực sự rất hối hận. Hôm đó anh uống say quá, sau này sẽ không thế nữa, anh thật sự sẽ cai rượu.”

Tô Ngộ nhìn thấu màn kịch của anh ta ngay lập tức. Cơn đau quặn thắt dưới bụng càng khiến cô chẳng buồn nhìn tiếp, cô xoay người bỏ đi. Ở nơi công cộng, cô không muốn gây ầm ĩ.

Không ngờ vừa xoay người, cô liền bị Khúc Đồng Chu lao đến túm chặt lấy cánh tay, dù có giằng thế nào cũng không thoát ra được. Khi cô lần nữa quay đầu nhìn anh ta, gương mặt anh ta đã biến đổi hoàn toàn: “Tô Ngộ, mẹ kiếp em đừng có không biết điều! Tôi đã hạ mình cầu xin thế này rồi, em còn muốn thế nào nữa?”

Lúc này, Tô Ngộ hoàn toàn nhận ra người đàn ông trước mặt là một kẻ cặn bã, vô phương cứu chữa. Ánh mắt cô lạnh băng nhìn anh ta: “Buông ra, nếu không tôi báo cảnh sát đấy.”

“Em còn dám báo—A—!”

Chưa nói hết câu, tay Khúc Đồng Chu đã bị ai đó mạnh mẽ kéo ra. anh ta gầm lên: “Mẹ kiếp, ai đấy?”

Tô Ngộ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn.

Người đàn ông mặc bộ vest xám đậm, dáng người cao ráo, chỉ mấy bước đã tiến đến trước mặt cô.

Phó Tu Ninh.

Sao anh lại ở đây?

Chưa kịp phản ứng, cô đã được anh che chắn ở phía sau.

Phó Tu Ninh nhíu mày, cúi đầu nhìn cổ tay bị nắm đỏ của cô: “Chuyện gì đây?”

Tô Ngộ mím môi, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng Khúc Đồng Chu vang lên: “Anh là ai? Tôi cãi nhau với bạn gái tôi thì liên quan gì đến anh?”

Tô Ngộ cười lạnh, trong lòng mắng thầm không biết xấu hổ.

Cô còn chưa kịp lên tiếng, Phó Tu Ninh đã nhàn nhạt nói: “Cô ấy đã chia tay với cậu rồi.”

Khúc Đồng Chu sững người, sau đó như thể chợt hiểu ra, ánh mắt đầy khinh miệt liếc nhìn Tô Ngộ: “Hóa ra là tình nhân của em à?”

“Haha, bình thường giả vờ đứng đắn như trinh nữ thanh cao, hóa ra không biết đã lên giường với thằng này bao nhiêu lần rồi? Tôi hiểu rồi, hóa ra tôi bị em cắm sừng chứ gì!”

Tô Ngộ lạnh nhạt nhìn người trước mặt, chẳng buồn đôi co thêm, trực tiếp rút điện thoại ra định gọi cảnh sát.

Thấy vậy, Khúc Đồng Chu theo bản năng lao tới định giật lấy điện thoại của cô. Nhưng còn chưa kịp chạm vào áo cô, cánh tay đã bị người ta vặn ngược ra sau, cơn đau nhói ập đến khiến anh ta chưa kịp kêu lên đã bị đè chặt vào tường hành lang. Anh ta thậm chí còn nghe thấy tiếng xương mình bị trật khớp.

Khúc Đồng Chu đau đến mức mặt mũi méo mó, ngẩng đầu lên nhìn.

Phó Tu Ninh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhưng giữa đôi mày đã lộ rõ sát khí. Anh nheo mắt, giọng hạ thấp đầy nguy hiểm: “Không biết ngậm miệng lại thì để tôi dạy cho.”

“Bàn luận về cô ấy? Cậu cũng xứng sao?”

Khúc Đồng Chu tuy không cam tâm nhưng cũng hiểu rõ nếu không chịu nhún nhường thì chỉ có thiệt thân. Người này ra tay vừa độc vừa ác, vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào. anh ta cố gắng nuốt cơn giận: “Hiểu lầm… tất cả chỉ là hiểu lầm… Có gì từ từ nói, tôi uống say rồi, không biết mình đang nói gì.”

Phó Tu Ninh lạnh lùng: “Bây giờ tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh khẽ cười nhạt, vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt. Loại người này, anh chẳng đáng để phí sức.

Nghĩ vậy, anh đưa mắt nhìn thoáng qua Tô Ngộ, trong ánh mắt mang theo ý chế giễu gu chọn người của cô.

“……”

Bốn mắt giao nhau trong không trung chừng hai giây, Tô Ngộ mím môi không nói gì.

Phó Tu Ninh hừ lạnh một tiếng, thu lại ánh nhìn rồi buông tay: “Tỉnh rồi thì xin lỗi đi.”

Khúc Đồng Chu tuy không cam lòng nhưng vẫn cúi đầu nói: “Tô Ngộ, xin lỗi, vừa nãy tôi uống quá chén nói linh tinh, thật sự xin lỗi.”

Tô Ngộ: “Anh đi đi, sau này coi như không quen biết.”

Anh ta có xin lỗi hay không với cô cũng chẳng quan trọng nữa, chỉ cần từ nay về sau không dây dưa là được.

Khúc Đồng Chu quay người rời đi, trong mắt lóe lên tia hận thù, anh ta nghiến chặt răng.

Một màn kịch cuối cùng cũng khép lại, hành lang trở lại sự yên tĩnh vốn có.

Tô Ngộ thầm thở dài, lại nợ Phó Tu Ninh một lần nữa.

Cô ngừng lại đôi chút rồi ngước mắt lên nhìn.

Người đàn ông đang tựa hờ vào tường, áo vest sẫm màu vắt trên khuỷu tay, hàng mi rũ xuống, ánh mắt lạnh nhạt xa cách, toát lên dáng vẻ “người lạ chớ đến gần”.

Tô Ngộ lặng lẽ nhìn anh hai giây, rồi khẽ mím môi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh đã giúp.”

Phó Tu Ninh vẫn giữ nguyên dáng đứng, không phản ứng gì. Đến khi Tô Ngộ bắt đầu nghi ngờ liệu anh có nghe thấy hay không, người đàn ông dựa vào tường bỗng khẽ cười lạnh, ánh mắt lười biếng quét qua cô: “Con mắt của em dạo này càng ngày càng kỳ quặc đấy, thứ gì cũng nhìn lọt.”

Tô Ngộ: “……”

Câu này cô thật sự không biết đáp lại thế nào.

Sau vài giây im lặng, cô nói: “Ra ngoài cũng lâu rồi, tôi về trước đây.”

Phó Tu Ninh không lên tiếng, chỉ cúi mắt, không biết đang nghĩ gì.

Tô Ngộ nhìn anh một cái, thấy anh không có ý định phản hồi, bèn mím môi xoay người rời đi.

Trong phòng bao, bàn ăn vẫn đang rôm rả trò chơi.

Thấy cô quay lại, Diêu Lộ lập tức vẫy tay: “Chị, cuối cùng chị cũng về rồi!”

Nói rồi, cô ấy liếc nhìn ra sau lưng Tô Ngộ: “Chỉ có mình chị thôi à?”

“Hả?” Tô Ngộ không hiểu ý cô.

Diêu Lộ: “Vừa nãy Kỷ Giản Tâm nói đi tìm chị và Phó tổng, chị không gặp cô ta sao?”

Tô Ngộ lắc đầu: “Không.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Kỷ Giản Tâm diện váy ôm màu đen, tóc uốn xoăn bồng bềnh, bước vào với dáng vẻ kiêu sa.

Có người thấy vậy liền trêu: “Tô Ngộ còn về trước rồi kìa, sao cô tìm người mà bây giờ mới quay lại?”

Kỷ Giản Tâm khẽ liếc mắt nhìn Tô Ngộ rồi lại thu ánh nhìn về, cười nói: “Chả trách tôi tìm khắp bên ngoài mà không thấy bóng dáng ai, hóa ra đã quay lại từ trước rồi.”

Tô Ngộ mỉm cười lịch sự. Không biết có phải cô nhạy cảm hay không, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt Kỷ Giản Tâm nhìn mình có gì đó là lạ, mang theo chút địch ý ngấm ngầm.

“Phó tổng đâu?”

Tại thời điểm đó, có người lên tiếng hỏi: “Phó tổng cũng ra ngoài khá lâu rồi, sao vẫn chưa quay lại?”

Lời vừa dứt, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên: “Tìm tôi?”

“A, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi!”

Ánh mắt của Tô Ngộ theo bản năng hướng về phía ấy.

Phó Tu Ninh vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc mới rời đi, áo vest màu sẫm khoác hờ trên khuỷu tay, cổ áo sơ mi trắng mở khuy nhẹ, để lộ yết hầu rõ ràng. Đưa mắt lên trên, đó là một gương mặt góc cạnh sắc nét, mang theo vẻ xa cách lạnh lùng, toát lên khí chất cấm dục.

“Không có gì đâu chỉ là Đường tổng nói đợi mọi người đông đủ thì mới bắt đầu trò chơi.”

“Giờ mọi người đã đủ rồi, bắt đầu thôi, bắt đầu thôi.”

“Nào nào nào.”

Nội dung trò chơi đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chỉ cần xoay chai rượu, miệng chai hướng vào ai thì người đó phải chịu phạt. Bản chất cũng giống như trò chơi “Thật hay Thách”, hình phạt do ứng dụng trên điện thoại chọn ngẫu nhiên, rất công bằng.

Dù trò chơi có phần cũ kỹ, nhưng vì tính k.ích th.ích, mọi người vẫn chơi vô cùng hăng say.

Vài vòng trôi qua, miệng chai cuối cùng dừng lại trước vị sếp mới được mọi người chú ý nhất—Phó Tu Ninh.

Bên trong phòng bao, tiếng hò reo vang lên không dứt.

Từ trước đến nay, ai cũng tò mò về vị sếp mới này, đều mong nhân cơ hội này moi được chút chuyện thú vị.

“Được rồi được rồi, đừng làm ồn nữa, để Phó tổng rút bài đi.”

Vừa nói, một đồng nghiệp ngồi gần Phó Tu Ninh nhất đưa điện thoại cho anh.

Phó Tu Ninh cúi mắt lướt qua màn hình, tùy ý chọn một lá bài rồi đưa điện thoại trả lại.

“Anh rút được lá gì vậy?”

“Để tôi xem Phó tổng rút được câu hỏi gì nào!”

Vừa nói, đồng nghiệp bên cạnh cúi đầu nhìn màn hình, sau khi thấy câu hỏi, lập tức tỏ vẻ chán nản: “Ôi trời, câu hỏi gì thế này!”

“Cái ứng dụng này có đáng tin không vậy?”

“Tất nhiên là đáng tin rồi, vừa nãy bao nhiêu vòng cũng chơi ngon lành mà.”

“Rốt cuộc câu hỏi là gì? Mau nói đi!”

“Phó tổng rút phải câu hỏi: Trong chuyện tình cảm anh đã từng bị ai đá chưa?”

Câu nói vừa dứt, trong phòng bao lập tức vang lên hàng loạt âm thanh kinh ngạc.

“Hả?”

“Câu hỏi gì kỳ vậy?”

“Câu này còn cần phải trả lời sao?”

“Đúng thế, với điều kiện của Phó tổng, làm sao có thể bị “đá” được?”

Diêu Lộ cũng nhỏ giọng nói: “Phó tổng đúng là may mắn thật, chơi bao nhiêu vòng, lần đầu tiên thua lại bốc trúng một câu hỏi quá dễ dàng. Em cũng nghĩ Phó tổng chắc chắn chưa từng bị người khác nói lời chia tay. Chị, chị thấy sao?”

Tô Ngộ mím môi, không lên tiếng, nhưng lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.

Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, người đàn ông ngồi ở đầu bàn, vốn im lặng từ nãy đến giờ, bỗng nhẹ nhàng cong khóe môi, giọng nói trầm thấp, rõ ràng: “Có.”

Trong giây tiếp theo, căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Nhịp tim của Tô Ngộ thoáng chững lại, bàn tay đang cầm ly nước siết chặt.

Mọi người đều không thể tin nổi, ánh mắt kinh ngạc nhìn Phó Tu Ninh cứ như thể vừa nghe thấy một tin tức động trời.

Khi họ còn đang tự hỏi liệu bản thân có nghe nhầm không, thì người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa nhẹ nhàng nhếch môi, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua một nơi nào đó.

Sau đó, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tôi đã từng bị đá.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.