🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vào giữa tháng 6, Kinh thị chính thức bước vào mùa hè.

Tô Ngộ cũng sắp hết hạn hợp đồng thuê nhà ở Tinh Lan Loan, Phó Tu Ninh đã bắt đầu thuyết phục cô từ nửa tháng trước, anh giải thích cho cô nghe về những lợi ích của việc sống chung.

Cái gì là có thể tăng cường tình cảm, nâng cao chất lượng cuộc sống v.v., gần như mỗi lần gặp mặt Phó Tu Ninh đều ám chỉ vài câu, đến cuối cùng đã chuyển thành: “Bảo bối, hôm nay có muốn chuyển qua ở với anh không? Nếu không thì ngày mai anh lại hỏi em lần nữa.”

Tô Ngộ: “……”

Cô không thể cưỡng lại được sự tấn công dịu dàng của Phó Tu Ninh, cuối cùng vẫn đồng ý sống cùng anh sau khi hợp đồng thuê nhà hết hạn.

Dù sao thì bây giờ hầu hết thời gian cô đều ở lại nhà Phó Tu Ninh, sống chung cũng đâu có gì khác biệt.

Vào giữa tháng 6, Tô Ngộ đã thu dọn hành lý và lần nữa chuyển vào ở trong nhà Phó Tu Ninh.

So với năm năm trước, lần này cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Sau khi sống chung, Tô Ngộ và Phó Tu Ninh cũng bắt đầu bước vào giai đoạn chuẩn bị cho đám cưới.

ông ngoại Tống biết Phó Tu Ninh đã cầu hôn thành công thì vui mừng vô cùng, có trời mới biết ông đã lo lắng cho chuyện trọng đại của đứa cháu trai duy nhất bao nhiêu năm nay.

Hơn nữa, Phó Tu Ninh đã xác định mối quan hệ, cũng có thể nhanh chóng tiếp quản Thịnh Hoa, mấy năm nay tuổi tác ông cụ Tống ngày càng lớn, việc quản lý công ty và xử lý công việc càng trở nên quá sức, vốn dĩ ông nghĩ rằng khi Phó Tu Ninh trở về nước sẽ trực tiếp tiếp quản Thịnh Hoa, ai ngờ đứa cháu này lại là một người mù quáng trong tình yêu, vì theo đuổi người yêu mà bỏ bê công ty gia đình, chạy sang làm sếp cho một công ty sản phẩm tiêu dùng.

Nếu là người có sức khỏe kém, nghe được tin này chắc chắn sẽ tức đến mức phải nhập viện.

Sau khi biết Tô Ngộ sẽ là cháu dâu tương lai của mình, ông cụ Tống đã vung tay tặng luôn 1% cổ phần của Thịnh Hoa làm quà cho Tô Ngộ.

Lúc đó Thịnh Hoa có giá trị gần ngàn tỷ, dù chỉ có 1% cổ phần nhưng cũng là một con số khá lớn, đủ để Tô Ngộ sống thoải mái cả đời mà không phải lo nghĩ về chuyện tiền bạc.

Khi Phó Tu Ninh mang hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đến trước mặt Tô Ngộ để cô ký, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối: “Không được, cái này quá quý giá, em không thể nhận.”

Phó Tu Ninh trực tiếp nhét bút ký vào tay cô: “Đây là quà của ông ngoại tặng chúng ta, nếu em không nhận, ông sẽ không vui đâu.”

Nghe vậy, Tô Ngộ mím môi, nhìn vào con số trên hợp đồng chuyển nhượng mà có chút khó xử.

Cô thử nhìn Phó Tu Ninh: “Cái này thật sự quá quý giá đối với em, mà em cũng không quan tâm đến những thứ này, hay là anh giúp em nói với ông ngoại đi?”

Phó Tu Ninh nhướng mày, bắt chéo chân tựa vào ghế sofa, ánh mắt luôn dừng ở khuôn mặt cô, nhẹ nhàng cười nói: “Em muốn để anh nhận sự trách móc thay em à? Không có cửa đâu.”

Tô Ngộ: “……”

Thôi thì, đây là tâm ý của ông ngoại, cô không thể từ chối, mà số tiền này cô cũng không dùng đến, đến lúc đó sẽ giao cho Phó Tu Ninh quản lý.

Cô nhẹ nhàng mím môi, không từ chối nữa, cúi đầu ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Ký xong, Tô Ngộ đẩy hợp đồng đó về phía Phó Tu Ninh: “Được rồi, những thứ này anh cất giúp em nhé, nhớ cảm ơn ông ngoại thay em.”

Nói xong, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức sửa lời: “Không đúng, cuối tuần này chúng ta đi thăm ông ngoại nhé, em sẽ cảm ơn ông ngoại trực tiếp.”

“Được.” Phó Tu Ninh không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý: “Ông ngoại sáng nay còn gọi điện hỏi giờ sinh của em, bảo là muốn tìm người xem ngày cưới cho chúng ta, anh về quên hỏi, cuối tuần em tự nói với ông ngoại đi.”

Suy nghĩ một lúc, Tô Ngộ gật đầu: “Được, em nhớ rồi.”

Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, sau khi ăn sáng, Tô Ngộ và Phó Tu Ninh lại xuất phát đến nhà ông cụ Tống.

Lần này có đủ thời gian chuẩn bị, Tô Ngộ dựa theo mấy loại quà mà Phó Tu Ninh đã chọn trước đó, cô còn tự làm thêm một số công tác chuẩn bị, cộng với việc chú ý thấy ông cụ Tống thích luyện chữ, nên cô đã chọn lọc kỹ càng bộ “văn phòng tứ bảo” và một vài sản phẩm chăm sóc sức khỏe mà ông hay dùng để mang theo.

*văn phòng tứ bảo là những đồ dùng vô cùng quan trọng, không thể thiếu trong thư phòng của người học thư pháp, tranh thủy mặc, gồm có: Giấy, mực nho (hay còn gọi là mực tàu),bút lông, nghiên mực.

Lần thứ hai đến nhà tổ của gia đình họ Tống, tâm trạng của Tô Ngộ đã thoải mái hơn nhiều so với lần trước, vừa bước vào cửa, cô đã tự nhiên ngồi xuống ghế trong phòng khách, trò chuyện với ông cụ Tống.

Ông cụ Tống biết hôm nay cháu dâu sẽ đến nên đã dặn trước người giúp việc chuẩn bị những món trái cây và món ăn mà Tô Ngộ thích từ ba ngày trước.

Dù chỉ là một bữa trưa nhưng các món ăn trên bàn rất phong phú, có thể thấy rõ là được chuẩn bị rất chu đáo.

Tô Ngộ vẫn ngồi ở vị trí bên trái Phó Tu Ninh như lần trước, ông cụ Tống ngồi bên phải Phó Tu Ninh.

Sau khi ngồi xuống, ông cụ Tống lên tiếng trước: “Tiểu Tô, nghe A Ninh nói cháu là người ở Y thị, hôm nay thật trùng hợp, dì giúp việc trong nhà cũng biết làm món Y thị, thử xem món ăn hôm nay có hợp khẩu vị của cháu không.”

Tô Ngộ mỉm cười đáp: “Cảm ơn ông ngoại.”

Thực ra khi cô vừa bước vào phòng ăn, cô đã nhận thấy hôm nay trên bàn có thêm vài món của vùng Y thị, cô còn tưởng chỉ là tình cờ, không ngờ lại là chuẩn bị riêng cho cô.

Nói xong, cô cầm đũa gắp miếng sườn hấp. Thật bất ngờ, món này ngon ngoài sức tưởng tượng.

Nghĩ lại, có lẽ đã lâu lắm rồi cô mới được ăn món sườn hấp hợp khẩu vị như vậy. Đây là món tủ của Dư Linh, thực ra rất ít người làm được, ngay cả cô cũng thường xuyên làm không chuẩn, mỗi lần làm xong đều cảm thấy không ngon được như hồi nhỏ.

Có lẽ vì lúc nhỏ Dư Linh đã dạy cô phải luôn nhường nhịn em trai, mỗi lần nhà làm món sườn hấp cô đều nhường cho em trai ăn, một đĩa chỉ có thể ăn được khoảng ba miếng.

Có lẽ vì những thứ này muốn mà không được nên dần dần món sườn hấp trở thành món cô thích nhất, cũng trở thành một nỗi niềm trong lòng cô.

Đến tận sau này, cô cũng không biết mình thực sự muốn ăn món sườn hấp hay là muốn có được tình yêu thương từ mẹ.

Thực ra Tô Ngộ cũng không nghĩ rằng mình còn có thể nhớ rõ từng chi tiết nhỏ nhặt của những chuyện vặt vãnh thời thơ ấu.

“Thế nào, ngon không?”

Giọng nói ấm áp của ông cụ Tống kéo Tô Ngộ trở lại từ suy nghĩ.

Tô Ngộ mỉm cười ngẩng đầu lên, gật đầu mạnh hai cái: “Ngon, thật sự rất ngon, tay nghề của dì tuyệt lắm ạ.”

Nghe vậy, ông cụ Tống nở nụ cười hiền từ: “Tiểu Tô thích là tốt rồi, thích ăn thì thường xuyên đến đây với ông ngoại, để dì giúp việc làm cho cháu ăn.”

Tô Ngộ chợt cảm thấy hốc mũi mình xót, mắt cũng nóng lên, cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại cảm thấy cổ họng như bị một thứ gì đó chặn lại, không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

Ông cụ Tống hài lòng nhìn cô, nghiêng đầu nhìn Phó Tu Ninh và ra lệnh: “A Ninh, lấy cho Tiểu Tô một bát canh đi.”

Phó Tu Ninh nghe lời, đưa tay lấy bát canh đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt Tô Ngộ và múc cho cô, sườn và ngô được múc vừa đủ, nhìn rất hấp dẫn.

Ông cụ Tống nhìn Phó Tu Ninh hỏi: “Bao giờ hai đứa định đi lãnh chứng?”

“Vẫn chưa ạ.”

Phó Tu Ninh vừa múc canh cho ông cụ Tống vừa thờ ơ đáp: “Còn chờ ông giúp chúng cháu tìm người xem ngày tốt để đi lĩnh chứng ạ.”

“Cũng đúng.” Ông cụ Tống thu lại ánh mắt: “Hôm nay Tiểu Tô đã cho ông biết bát tự rồi, ngày mai ông sẽ tìm người xem ngày cho hai đứa, ngày nào lĩnh chứng, ngày nào tổ chức đám cưới, tất cả đều phải chuẩn bị sớm.”

Phó Tu Ninh đặt bát canh trước mặt ông cụ Tống, nhẹ nhàng đáp: “Vâng, ông nói đúng.”

“Chờ xem ngày lành tháng tốt rồi cháu nhớ bỏ trống ngày đó, cùng Tiểu Tô đi lĩnh chứng, sau đó chuẩn bị đám cưới, đặt khách sạn, chụp ảnh cưới, mời khách…”

Phó Tu Ninh gật đầu đáp lại.

Cả bữa ăn, Tô Ngộ không phải uống canh thì cũng là đang ăn, nghe ông cụ Tống và Phó Tu Ninh trao đổi qua lại về chuyện kết hôn của cô và Phó Tu Ninh, mọi việc đều được sắp xếp rõ ràng, giữa chừng còn chăm chú hỏi ý kiến của cô, thỉnh thoảng ông cụ Tống cũng nhắc Phó Tu Ninh múc canh và gắp thức ăn cho cô.

Tô Ngộ đột nhiên nhận ra, hóa ra được chăm sóc bởi gia đình là cảm giác như thế này.

Ngày làm thủ tục đăng ký kết hôn được ấn định vào cuối tháng sáu, vào một ngày thứ bảy, là ngày mà ông cụ Tống đã tìm người tính toán theo ngày tháng năm sinh của cô và Phó Tu Ninh, bảo là ngày này rất tốt, thích hợp để họ đi làm giấy kết hôn.

Ngày hôm trước, Tô Ngộ đã đặc biệt đi spa cùng Phương Giác Thiển, để đảm bảo bức ảnh trên giấy kết hôn sẽ là ảnh đẹp nhất của cô.

Ngày hôm đó, Tô Ngộ dậy sớm, vì thủ tục kết hôn bắt đầu lúc 9 giờ sáng, khi cô và Phó Tu Ninh đến lúc 7 giờ rưỡi thì trước cửa đã xếp thành một hàng dài.

Thấy vậy, Tô Ngộ không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Trời ơi, sao nhiều người thế? Em còn tưởng mình đến sớm lắm rồi mà.”

Phó Tu Ninh cười và đỗ xe xong, giọng nói trong trẻo và ấm áp: “Đấy chẳng phải chứng tỏ hôm nay là ngày kết hôn rất tốt sao?”

Tô Ngộ suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, vậy chúng ta nhanh đi xếp hàng thôi.”

“Đi thôi.”

Phó Tu Ninh mở cửa xe bước ra.

Khi cả hai bước đến, trước đó đã có vài cặp đôi đứng xếp hàng, hàng dài người đứng chờ tại nơi đăng ký kết hôn, nhìn xa một chút có thể thấy ít nhất cũng phải có năm, sáu mươi cặp đang đứng đợi.

Tô Ngộ và Phó Tu Ninh đứng cuối hàng, không lâu sau sau lưng họ cũng đứng đầy người.

Có lẽ vì vẻ ngoài quá nổi bật của Phó Tu Ninh, Tô Ngộ vừa mới xếp hàng không lâu thì nghe thấy sau lưng có một cặp đôi đang trò chuyện:

“Ôi, nhìn anh ấy kìa, đẹp trai quá, thân hình cũng thật tuyệt.”

“Ai vậy, ai đẹp hơn chồng em, rõ ràng là anh mới là đẹp nhất mà.”

“Anh ta cũng đẹp, cũng được, nhưng chồng em mới là đẹp trai nhất.”

Nghe vậy, Tô Ngộ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Phó Tu Ninh.

Làn da trắng lạnh, khuôn mặt anh tuấn, góc nghiêng góc cạnh với những đường nét rõ ràng, đôi môi mỏng, sống mũi cao, đặc biệt là đôi mắt phượng tinh xảo. Mặc dù anh thường nhìn người khác với ánh mắt lạnh lùng, không mấy biểu cảm nhưng không thể phủ nhận rằng, ngay cả khi nhìn với vẻ ngoài lạnh lùng ấy, anh vẫn có một sức hút mãnh liệt.

Thời gian xếp hàng trôi qua rất nhanh, đến 9 giờ, nhân viên tại phòng đăng ký kết hôn mở cửa đúng giờ, mọi người lần lượt đi vào theo thứ tự để làm thủ tục.

Những người ở phía trước làm rất nhanh, chưa đầy 40 phút thì đến lượt cô và Phó Tu Ninh.

Vì họ không chuẩn bị trước ảnh để làm giấy đăng ký kết hôn, nên phải chụp ảnh tại chỗ.

Sau khi chụp ảnh xong và nhận ảnh, cả hai trở lại bàn để ký tên vào giấy “Chứng nhận đăng ký kết hôn”.

Ký xong, Tô Ngộ đưa giấy của mình cho nhân viên.

Nhân viên mỉm cười nói: “Chị ơi, xin chị và chồng chị chờ một chút ở đây.”

“Cảm ơn chị.” Tô Ngộ đáp.

Nói xong, nhân viên không nhịn được mà khen ngợi: “Chồng chị thật đẹp trai, chúc mừng chị, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Tô Ngộ cười nhìn cô ấy đáp lại: “Cảm ơn chị.”

Quá trình đăng ký kết hôn diễn ra rất suôn sẻ, chưa đầy 20 phút, hai người đã cầm cuốn sổ đỏ đi ra ngoài.

Bên ngoài trời xanh ngắt, ánh nắng thật đẹp.

Phó Tu Ninh cúi đầu lật cuốn sổ đỏ, nhìn vài giây rồi không nhịn được mà mỉm cười, nghiêng đầu, giọng nói trong trẻo và dịu dàng: “Chúc mừng tân hôn, Phó phu nhân.”

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt anh, cười đáp: “Chúc mừng tân hôn, Phó tiên sinh.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.