Thân thể mệt mỏi vô cùng, nhưng thần kinh lại vô cùng k*ch th*ch, Hạ Giai Ngôn không thể nào ngủ được. Cô trằn trọc suốt, cuối cùng mới mệt mỏi thiếp đi. Nhưng chưa ngủ được bao lâu, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào đã đánh thức cô dậy. Hạ Giai Ngôn khó chịu trở mình, dùng gối đầu che mắt lại, mơ màng tiếp tục thiếp đi. Cô vừa ngủ lại, chẳng bao lâu sau đã bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc. Lục Tiệp cũng giống cô, cả đêm qua anh chẳng thể ngủ được. Anh thức dậy rất sớm, nhưng đợi mãi không thấy cô ra ngoài. Anh không chắc cô có còn ở đây không, nên quyết định đến gõ cửa phòng của cô. Cửa phòng mở ra, Lục Tiệp nhìn thấy Hạ Giai Ngôn vẫn còn mặc áo ngủ, dáng vẻ buồn ngủ, không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Anh chào cô một câu “Chào buổi sáng”, rồi đột nhiên không biết phải nói gì thêm. Sau một đêm bình phục, Hạ Giai Ngôn không còn tức giận như trước, cô chào lại anh một câu, nhưng ánh mắt cô vẫn khẽ nhíu lại, thể hiện sự khó chịu. Lục Tiệp lúc này mới lên tiếng: “Anh chỉ xem xem em đã tỉnh hay chưa, nếu em muốn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi.” Nói xong, anh xoay người định rời đi. Hạ Giai Ngôn đóng cửa lại, nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là đến 11 giờ. Cô cũng hiểu vì sao anh lại đến gõ cửa. Rửa mặt xong, Hạ Giai Ngôn nhìn mình trong gương, mặt mũi xanh xao, làn da thô ráp, đôi mắt sưng vù. Cô cảm thấy mình tiều tụy đi rất nhiều. Kể từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840155/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.