Dù đã có sự đề phòng từ trước, nhưng với sức mạnh của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn vẫn không tránh khỏi việc ngã ngồi vào lòng anh. Cô vừa định cựa quậy thì anh đã nâng người cô lên, để cô ngồi gọn trên đùi mình. Sau đó, như một thói quen tự nhiên, anh vòng tay ôm lấy eo thon của cô. Hai người dính sát vào nhau, trao đổi hơi ấm cơ thể trong tư thế thân mật. Cô không dám và cũng không thể cựa quậy, chỉ có thể lên giọng đe dọa: “Anh mà còn động tay động chân, lần sau em không cho anh bước chân vào nhà nữa đâu!” Chiếc ghế đơn đã bị xô đẩy đến tận chân Lục Tiệp từ lúc nào. Anh siết chặt vòng tay, kéo cơ thể cô sát lại gần hơn: “Đừng nói to thế, để thằng bé nghe thấy thì phiền lắm. Nó mà chạy ra thì có mà rắc rối.” Hạ Giai Ngôn ngước mắt lên và thấy khuôn mặt ấy gần trong gang tấc. Sau ngần ấy thời gian gặp lại, đây là lần đầu tiên cô có cơ hội nhìn rõ gương mặt Lục Tiệp ở khoảng cách và góc độ này. Anh có vẻ gầy đi một chút so với mấy năm trước, làn da cũng trắng hơn, nhưng vẫn toát lên thần thái đặc biệt, nhất là đôi mắt sâu thẳm và sắc sảo ấy, có lúc khiến người ta không dám nhìn thẳng. Thời gian trôi qua luôn để lại cho mọi người những món quà vô hình, không thể chạm vào. Với Lục Tiệp, có lẽ đó là sự từng trải và chín chắn sau những năm tháng lắng đọng. Hạ Giai Ngôn vô tình bắt gặp ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840158/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.