Quay trở lại phòng khách, Lục Tiệp lên tiếng: “Em có muốn chuyển ba em sang bệnh viện tư không? Ba anh quen một số chuyên gia đầu ngành, có thể giúp được đấy.” “Không cần phiền phức như thế đâu.” Hạ Giai Ngôn đáp, “Ba em sẽ ở lại bệnh viện vài ngày để kiểm tra tổng quát. Nếu không có vấn đề gì thì sẽ được xuất viện thôi.” Khi Lục Tiệp đề nghị đến thăm ba cô, Hạ Giai Ngôn suy nghĩ một lát rồi từ chối. Bác sĩ đã dặn cô rằng trong tình trạng này, ba cô không nên có những cảm xúc quá mạnh. Dì cô cũng nhắc nhở không nên chọc ba giận. Nếu cô và Lục Tiệp cùng xuất hiện trong phòng bệnh, huyết áp của ba cô có thể sẽ tăng vọt lên ngay lập tức. Hạ Giai Ngôn bình tĩnh phân tích lợi hại với anh. Lục Tiệp im lặng lắng nghe, không đáp lời. Nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô khẽ hỏi: “Anh giận à?” “Không có.” Lục Tiệp nhìn cô, “Những vấn đề này đáng lẽ anh phải là người suy nghĩ trước. Em đã lo liệu chu đáo hết rồi, anh còn giận gì nữa.” Hạ Giai Ngôn mỉm cười nhẹ nhõm. Lục Tiệp nói tiếp: “Anh đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu tám năm rồi. Hy vọng sau khi chiến thắng, em sẽ không chê anh già.” Hạ Giai Ngôn hiểu ý tứ trong lời anh nói, nhưng cố tình đáp: “Già thì già chứ sao, có ảnh hưởng gì đến em đâu.” Thấy cô tỏ vẻ không liên quan, Lục Tiệp nghiến răng bực bội: “Em cũng nói được câu vô trách nhiệm như vậy à?” “Em nhớ là em chưa từng phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840163/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.