Khi nhận ra gương mặt quen thuộc trong gương, Hạ Gia Ngôn vội vàng nghĩ ngợi và cuối cùng cũng nhớ ra tên anh. Cô dặn dò mẹ thêm vài câu về việc chú ý xe cẩu an toàn rồi cúp máy. Cao Lập Hàm trực đêm hôm qua nên chưa ngủ, sau khi giao ca xong anh trốn ra đây hút thuốc giải sầu. Giờ này cầu thang vắng người, nên anh nghe rõ giọng nói quen thuộc của người con gái đang từ xa vọng lại. Ban đầu anh không để tâm lắm, nhưng rồi cảm thấy giọng nói ấy thật quen, nên quay đầu nhìn. Dù chỉ ăn cơm cùng nhau một lần nhưng cả hai vẫn nhớ rõ đối phương. Hạ Gia Ngôn rõ ràng không ngờ lại gặp anh ở đây, vẻ mặt ngạc nhiên hiện rõ. Cao Lập Hàm chủ động chào hỏi: “Lâu rồi không gặp.” Lúc này Hạ Gia Ngôn mới nhớ ra Cao Lập Hàm đang làm việc tại bệnh viện này. Cô gật đầu chào: “Bác sĩ Cao.” Mặc dù không cố ý nghe lén, nhưng Cao Lập Hàm vẫn vô tình nghe được một phần cuộc nói chuyện của Hạ Gia Ngôn ban nãy. Anh hỏi thăm về tình hình bố cô, Hạ Gia Ngôn kể lại đại khái những gì bác sĩ chẩn đoán và hỏi thêm: “Với tình trạng của ba em như vậy, khả năng bị đột quỵ cao không ạ?” “Trong những trường hợp có thể xảy ra với bệnh nhân, chúng tôi đều phải thông báo rõ cho người nhà. Đột quỵ là một trong những biến chứng nghiêm trọng, tuy không chắc sẽ xảy ra nhưng gia đình cần có sự chuẩn bị tâm lý,” Cao Lập Hàm giải thích. Hạ Gia Ngôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840162/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.