Sáng thứ Bảy, Lê Thiệu Trì mời Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp về nhà ăn cơm. Với sự giúp đỡ của dì Hoa – người giúp việc, anh xuống bếp làm vài món đặc sản quê nhà cho họ thưởng thức. Giữa lúc bận rộn nhất, chuông cửa bỗng reo vang. Cả Lê Thiệu Trì và dì Hoa đều đang mắc tay trong bếp nên phải nhờ Lê Dục ra mở cửa. Lê Dục đang chơi đồ mô hình trong phòng, nghe ba gọi liền chạy ra ngay, chân không kịp mang dép. Khi cánh cửa mở ra, Hạ Giai Ngôn và Lục Tiệp cúi xuống nhìn cậu bé. Lê Dục ngoan ngoãn chào họ rồi ôm chặt lấy chân Lục Tiệp, đòi được bế. “Lại đòi bế à? Con là con trai, không nên nũng nịu thế.” Lục Tiệp đứng im, không có ý định bế cậu bé. Thấy Lê Dục ngước nhìn Lục Tiệp đầy hy vọng, Hạ Giai Ngôn liền lên tiếng: “Dục Dục ơi, lại đây với cô, cô có quà cho con này.” Đôi mắt cậu bé sáng rực khi nhìn thấy hộp quà to. Hạ Giai Ngôn đưa tay ra, Lê Dục ngoan ngoãn nắm lấy và dẫn cô vào nhà, miệng líu lo hỏi: “Cô Giai Ngôn ơi, trong hộp có đồ chơi gì ạ?” Họ – một người lớn một trẻ nhỏ – bước đi phía trước trông như mẹ con vậy, khiến Lục Tiệp không khỏi mỉm cười. Sau khi đóng cửa, anh theo mùi thơm của đồ ăn tiến về phía bếp. Nghe tiếng bước chân phía sau, Lê Thiệu Trì bận rộn đến nỗi không thể quay đầu lại. Trong chảo, món gà Cung Bảo đang xào rất thơm, anh vừa phải điều chỉnh lửa vừa phải nêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840167/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.