Ngày đầu tiên bị đình chỉ công tác tạm thời, Hạ Giai Ngôn nhanh chóng thu dọn hành lý rời khỏi căn hộ thuê. Khi về đến nhà, mẹ cô – Đào An Nghi – vừa mừng vừa lo, miệng còn lẩm bẩm: “Con cũng không báo trước một tiếng, để ba con rảnh rỗi qua đón con có phải tốt hơn không.” “Con đã hơn hai mươi tuổi rồi, đâu phải học sinh tiểu học nữa đâu mà cần đón đưa.” Hạ Giai Ngôn ôm vai mẹ, bắt đầu tâm sự. “Mẹ với ba cũng giống nhau, tối qua ba qua thăm con cũng không nói trước, mẹ biết không, khi con tỉnh dậy không thấy hai người, con thất vọng lắm.” “Giai Ngôn này!” Đào An Nghi khẽ chọc trán con gái. “Không đi thì mẹ không biết, đi rồi mới giật mình. Mối quan hệ giữa con và Lục Tiệp đã tốt đến mức đó rồi sao?” Nghe thấy tiếng động bên ngoài, ba cô – Hạ Nguyên – đang đọc sách trong phòng sách cũng bước ra. Vừa đến góc cua, ông nghe được câu nói của vợ liền nghiêm mặt: “Nửa đêm còn giữ người ta ở lại nhà, không có chút cảnh giác nào cả.” Hạ Giai Ngôn thở dài, giải thích: “Hôm qua trời mưa mà, anh ấy đưa con về nhà. Thấy con tâm trạng không tốt nên ở lại tâm sự một lúc thôi, có gì đâu.” Đào An Nghi và Hạ Nguyên rõ ràng không tin lý do này. Nhìn thấy vali bên cạnh con gái, Hạ Nguyên hỏi: “Con nghỉ việc à? Cuối cùng cũng chịu về nhà ở hẳn?” “Chưa nghỉ ạ, nhưng công ty cho con nghỉ phép. Con nghĩ trong thời gian ngắn không phải đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840172/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.