🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nỗi nhớ là một thứ dày vò ngọt ngào. Đến tận bây giờ, Hạ Giai Ngôn vẫn nhớ rõ cảm giác trằn trọc, không thể chợp mắt vì nỗi nhớ nhung mãnh liệt. Nó có thể khiến người ta phát điên. Những đêm dài bị nỗi nhớ dày vò, cô mới dần học cách buông bỏ, cố gắng phai nhạt mọi thứ, hy vọng có thể hoàn toàn quên được Lục Tiệp. Nếu anh trở lại muộn thêm chút nữa, hoặc cô sớm tìm được một người yêu mình hơn, có lẽ kết cục giữa họ đã không hoàn hảo như hiện tại. Một con tàu lớn chầm chậm đi qua, ánh đèn đỏ ở khoang điều khiển nhấp nháy trong màn đêm. Họ dõi mắt theo con tàu lướt xa dần, không ai chủ động nói gì. Gió biển bắt đầu mạnh hơn, đôi lúc cuốn theo những hạt cát nhỏ bay lên. Lục Tiệp kéo cô vào lòng, chắn gió giúp cô. Mái tóc dài của cô bị gió thổi tung, quét qua gương mặt anh, nhẹ nhàng như tiếng sóng vỗ bờ. Anh ôm chặt cô, rất lâu sau mới gọi tên: “Giai Ngôn…” Hạ Giai Ngôn khẽ cựa người trong vòng tay anh, đáp lại bằng một tiếng “Ừm?”. “Em không vui sao?” Lục Tiệp hỏi. Hạ Giai Ngôn không trả lời, chỉ vòng tay ôm lấy eo anh. Lục Tiệp thở dài, lại hỏi: “Em vẫn lo ba mẹ không đồng ý chuyện của chúng ta à?” Nghe vậy, Hạ Giai Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, ngược lại hỏi: “Anh có sợ không?” “Không sợ.” Lục Tiệp điềm tĩnh trả lời, “Chỉ cần em kiên định như anh, không gì đáng sợ cả.” Hạ Giai Ngôn nở nụ cười nhạt, trêu chọc: “Trên đời này chẳng có gì làm anh sợ sao?” Lục Tiệp im lặng một lúc, rồi đáp: “Có chứ. Anh sợ nhất là em không chịu nổi áp lực từ gia đình rồi lại đòi chia tay.” Thời đại học, Lục Tiệp từng chứng kiến một nam sinh thất tình đến mức uống say mèm. Khi đó anh không hiểu, chỉ nghĩ rằng chia tay chẳng phải chuyện gì quá to tát. Buồn một chút rồi sẽ qua. Nhưng đến khi vai chính của câu chuyện là bản thân mình, anh mới nhận ra chẳng ngôn từ nào có thể diễn tả được cảm giác vô lực đó. Nó khiến anh gục ngã, khiến tinh thần anh sa sút. Thậm chí, thói quen hút thuốc lá của anh cũng bắt nguồn từ những ngày ấy. Anh khẽ nói: “Hứa với anh đi. Đừng bao giờ nói chia tay nữa.” Hạ Giai Ngôn nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đáp: “Nếu anh không làm em giận, em sẽ không nói đâu.” Lục Tiệp bật cười, cù nhẹ eo cô: “Từ khi nào em trở nên nghịch ngợm thế này?” “Anh không dạy em, đương nhiên em sẽ học hư.” Hạ Giai Ngôn cười đáp. Cô né tránh những đợt cù nhột của anh, cố gắng đè tay anh xuống. Nhưng anh phản ứng nhanh nhẹn hơn, khiến cô hoàn toàn rơi vào thế yếu. Cuối cùng, cô mềm nhũn, ngã vào lòng anh, cười đến run rẩy. Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên từ lồng ngực, khiến cô thẹn quá hóa giận, há miệng cắn vào cánh tay anh. “Anh phát hiện em rất thích cắn người đấy.” Lục Tiệp nhắc nhở, nhớ lại đây không phải lần đầu tiên cô cắn mình. “Cắn người còn lịch sự hơn đánh người mà.” Cô giải thích. Lục Tiệp buồn cười: “Em chỉ được cắn anh thôi, đừng cắn ai khác.” Sau khi ngồi lại thêm một lúc, họ cùng nhau quay về khách sạn. Lục Tiệp nhường cô tắm trước, nhưng Hạ Giai Ngôn từ chối: “Anh tắm trước đi.” Lục Tiệp vừa định mở laptop, nghe cô nói liền ngẩng đầu, vẻ hoang mang hiện rõ trong ánh mắt. “Vừa rồi anh còn chê bẩn mà?” Hạ Giai Ngôn chỉ vào người anh, nơi vẫn còn dính vài hạt cát không gỡ ra được. Lục Tiệp rời ánh mắt khỏi cô, khởi động laptop, giọng điềm nhiên không chút ngượng ngùng: “Em có tắm không? Nếu không thì chúng ta cùng tắm.” Dù anh không nhìn lên, Hạ Giai Ngôn vẫn trợn mắt nhìn anh, giọng trách: “Đồ lưu manh!” Tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Lục Tiệp ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua chiếc giường đôi rộng lớn. Không tự chủ, thái dương anh khẽ giật giật. Khoảng 20 phút sau, Hạ Giai Ngôn bước ra từ phòng tắm, hương thơm dịu nhẹ từ dầu gội len lỏi khắp không gian, khiến Lục Tiệp không cách nào tập trung vào chiếc laptop trước mặt. Ngón tay dừng lại trên bàn phím, ánh mắt anh vừa thoáng nhấc lên đã thấy cô đang treo khăn tắm lên giá gỗ bên cạnh tủ quần áo. Đêm nay, Hạ Giai Ngôn mặc một bộ đồ ngủ hai mảnh. Khi cô giơ tay, tay áo rộng trượt xuống, để lộ cánh tay trắng mịn. Đó không phải một hành động cố ý, nhưng lại khiến trái tim Lục Tiệp nhộn nhạo. Sau khi treo khăn tắm, Hạ Giai Ngôn xoay người bắt gặp ánh mắt đầy suy tư của anh. Cô khựng lại, đứng cách anh vài mét, yên lặng đối diện. Lục Tiệp đặt laptop sang bên cạnh, vẫy tay gọi cô: “Đứng ngẩn ra đó làm gì?” Hạ Giai Ngôn do dự vài giây rồi bước đến: “Đi tắm đi chứ.” Dựa lưng vào sofa, Lục Tiệp chống cằm, giọng trầm trầm: “Anh đang nghĩ một chuyện.” “Chuyện gì?” cô hỏi. “Anh đang suy xét xem có nên đổi phòng không.” Anh trả lời, vẻ mặt nghiêm túc. Hạ Giai Ngôn nhíu mày: “Phòng này không tốt sao?” “Rất tốt.” Anh đáp, ánh mắt lóe lên ý cười. “Cho nên, em ngủ ở đây đêm nay.” Hạ Giai Ngôn hiểu ra ý anh, đôi chút bất ngờ. Trong ấn tượng của cô, Lục Tiệp rất ít khi thể hiện cảm xúc trực tiếp như vậy. Cô quỳ lên sofa, ôm lấy cổ anh, trêu: “Sao thế, sợ em ăn anh à?” Lục Tiệp hơi ngả người về phía sau, giữ một khoảng cách an toàn: “Đừng có mà đắc ý quá.” Nhớ đến lời mẹ, Hạ Giai Ngôn cười đầy tinh quái: “Mẹ em bảo rồi, chơi thì cứ chơi, nhưng tuyệt đối không được để xảy ra thêm chuyện gì. Anh định công khai thách thức quyền uy của mẹ em à?” Lục Tiệp đỡ trán, bất lực nói: “Có lẽ anh nên ở phòng khác thôi.” Nói rồi, anh làm bộ muốn đi ra. Hạ Giai Ngôn vội vàng giữ anh lại: “Đừng đi mà, em ở một mình sẽ sợ.” Nhìn gương mặt đầy vẻ đắc ý của cô, Lục Tiệp giận đến nghiến răng. Anh cầm bộ đồ ngủ ở cuối giường, đi thẳng vào phòng tắm. Phòng khách sạn đầy không khí dễ khiến người ta xao động. Mùi hương thoang thoảng trong không gian, ánh đèn dịu nhẹ, và chiếc giường mềm mại rộng lớn… tất cả như đang thử thách lý trí của con người. Dù vậy, Lục Tiệp vẫn giữ mình. Anh chỉ lẳng lặng kéo chăn lên, nằm bên cạnh cô. Hạ Giai Ngôn tắt đèn, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối. Họ nghe rõ từng hơi thở của nhau. Cô khẽ động, Lục Tiệp liền đặt tay lên eo cô, kéo cô lại gần. “Ê!” Hạ Giai Ngôn ấn tay anh lại. Lục Tiệp chôn đầu vào gáy cô, giọng nói hơi mơ hồ: “Em nghĩ chúng ta còn xui xẻo như trước không?” “Ý anh là gì?” Cô ngạc nhiên hỏi. “Anh đã cẩn thận, sao em vẫn mang thai…” Lục Tiệp trả lời. Hạ Giai Ngôn im lặng. Rất lâu sau, cô mới nói: “Chuyện này, thật ra em cũng nghĩ nhiều năm rồi.” “Vậy em nghĩ được gì?” Anh hỏi. Cô xoay người, đối diện anh, ngón tay khẽ chạm vào ngực anh: “Chắc chắn là tại anh.” “Tại sao em không nghĩ là lỗi của cái áo mưa?” Lục Tiệp bất lực. “Nếu áo mưa có vấn đề, thì trách nhiệm cũng là của anh. Anh là người mang nó về, đúng không?” Cô nghiêm túc đáp. “Cho nên, em vừa không tin áo mưa, cũng không tin anh.” Câu nói của cô khiến anh bật cười. Lục Tiệp cầm tay cô, hôn nhẹ lên đầu ngón tay, giọng nói mang theo chút thấp thỏm: “Nếu anh không ích kỷ như vậy, em đã không phải chịu những đau khổ đó. Em… vẫn trách anh sao?” Cả hai đã tránh né vấn đề này từ lâu. Việc mất đi đứa trẻ từng là nỗi đau sâu thẳm, nếu không xử lý cẩn thận, tình cảm khó khăn lắm mới xây dựng lại có thể sụp đổ. Nhưng nếu cứ lảng tránh, vết rạn này mãi mãi không thể xóa nhòa. Trong bóng tối, Hạ Giai Ngôn nhìn vào đôi mắt anh, khẽ vuốt má anh: “Anh biết không? Em mang trên lưng một gánh nặng, trong lòng còn có một vết thương.” Nghe vậy, Lục Tiệp căng thẳng, định nói gì đó nhưng cô đã lên tiếng trước: “Gánh nặng này, vết thương này, em cũng có trách nhiệm. Em trách anh, nhưng cũng trách chính mình.” “Đừng tự trách. Em có thể đổ hết mọi lỗi lầm lên anh.” Anh khẽ nói, giọng trầm đầy áy náy. “Đừng lo.” Cô dịu dàng đáp. “Em đã nghĩ thông suốt rồi. Những năm anh không ở đây, em một mình mang gánh nặng này, rất mệt mỏi. Em từng muốn buông bỏ, nhưng nó quá nặng. Nếu không có anh quay lại, em không biết sẽ gánh đến bao giờ.” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Gánh nặng có thể buông, nhưng vết thương này đã là một phần của em, không thể xóa bỏ. Nhưng không sao cả. Anh chính là liều thuốc của em. Khi em đau, chỉ cần anh ở bên, mọi chuyện đều sẽ ổn.” Câu nói cuối cùng của cô run rẩy, nhưng rất kiên định. Lục Tiệp đặt cằm l*n đ*nh đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về, như an ủi một đứa trẻ: “Anh sẽ luôn ở bên em, bất cứ lúc nào.” “Anh không được lừa em.” Cô mỉm cười, đôi mắt hơi ươn ướt. “Anh không bao giờ lừa em.” Anh đáp, giọng nói thành khẩn như một lời thề.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.