Nỗi nhớ là một thứ dày vò ngọt ngào. Đến tận bây giờ, Hạ Giai Ngôn vẫn nhớ rõ cảm giác trằn trọc, không thể chợp mắt vì nỗi nhớ nhung mãnh liệt. Nó có thể khiến người ta phát điên. Những đêm dài bị nỗi nhớ dày vò, cô mới dần học cách buông bỏ, cố gắng phai nhạt mọi thứ, hy vọng có thể hoàn toàn quên được Lục Tiệp. Nếu anh trở lại muộn thêm chút nữa, hoặc cô sớm tìm được một người yêu mình hơn, có lẽ kết cục giữa họ đã không hoàn hảo như hiện tại. Một con tàu lớn chầm chậm đi qua, ánh đèn đỏ ở khoang điều khiển nhấp nháy trong màn đêm. Họ dõi mắt theo con tàu lướt xa dần, không ai chủ động nói gì. Gió biển bắt đầu mạnh hơn, đôi lúc cuốn theo những hạt cát nhỏ bay lên. Lục Tiệp kéo cô vào lòng, chắn gió giúp cô. Mái tóc dài của cô bị gió thổi tung, quét qua gương mặt anh, nhẹ nhàng như tiếng sóng vỗ bờ. Anh ôm chặt cô, rất lâu sau mới gọi tên: “Giai Ngôn…” Hạ Giai Ngôn khẽ cựa người trong vòng tay anh, đáp lại bằng một tiếng “Ừm?”. “Em không vui sao?” Lục Tiệp hỏi. Hạ Giai Ngôn không trả lời, chỉ vòng tay ôm lấy eo anh. Lục Tiệp thở dài, lại hỏi: “Em vẫn lo ba mẹ không đồng ý chuyện của chúng ta à?” Nghe vậy, Hạ Giai Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, ngược lại hỏi: “Anh có sợ không?” “Không sợ.” Lục Tiệp điềm tĩnh trả lời, “Chỉ cần em kiên định như anh, không gì đáng sợ cả.” Hạ Giai Ngôn nở nụ cười nhạt, trêu chọc: “Trên đời này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840177/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.