Vừa giây trước, Hạ Nguyên còn giữ thái độ lạnh nhạt với Lục Tiệp, không buồn nhìn đến anh. Nhưng ngay giây sau, ông lại mời anh đến nhà vào ngày mai. Hành động này khiến mọi người trong phòng, đặc biệt là Hạ Giai Ngôn, cảm thấy khó hiểu. Lục Tiệp không tỏ vẻ vui mừng quá mức, chỉ điềm nhiên đáp lại: “Được ạ, vậy tối mai con qua ạ.” Sau khi rời khỏi nhà, Hạ Giai Ngôn ngay lập tức quay sang hỏi anh: “Rốt cuộc anh đã nói gì với ba em?” “Ba em xuống tay nặng thế, anh còn đâu tâm trí mà nói chuyện gì.” Rời khỏi tầm mắt của Hạ Nguyên, Lục Tiệp vừa xoa cánh tay vừa nhăn mặt. Anh nghi ngờ rằng Hạ Nguyên chắc hẳn từng luyện qua Thiết Sa Chưởng, bởi lực tay của ông mạnh đến mức khó tin. Nhớ lại hồi tiểu học, Hạ Giai Ngôn từng bị trẹo chân vì nghịch ngợm, và ba cô cũng dùng cách tương tự để xử lý. Cảm giác đau đớn khi đó vẫn còn in sâu trong trí nhớ cô. Nghĩ đến việc Lục Tiệp vừa trải qua, cô không khỏi bật cười, tưởng tượng cảnh ba mình tăng lực tay chỉ để “trừng trị” anh. Thấy cô cúi đầu, môi khẽ cong lên, Lục Tiệp vươn tay nhéo má cô: “Đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa, đúng không?” Hạ Giai Ngôn vỗ tay anh ra, mặt vẫn giữ nụ cười tinh quái: “Em đang âm thầm đồng cảm với anh thôi, chỉ là cách thể hiện không rõ ràng lắm.” Khi đi bộ ra bãi đỗ xe, Hạ Giai Ngôn nắm lấy cánh tay không bị thương của Lục Tiệp, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840183/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.