Rốt cuộc Văn Kha cũng đỡ vách tường đứng dậy. Mặt anh vẫn tái nhợt, nhưng trong mắt lại lấp lóe ánh sáng lạ thường.
Anh nhìn Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc, đoạn gằn từng chữ một: “Tôi muốn đi trước để tìm Hàn Giang Khuyết về.”
“Ừm.” Phó Tiểu Vũ cũng đứng dậy.
“Tiểu Vũ.” Trong phòng chứa đồ cũ kỹ khá bụi bặm, Văn Kha hít một hơi thật sâu, bỗng đè bả vai Phó Tiểu Vũ. Anh không cao bằng Phó Tiểu Vũ, nhưng tư thế này lại rất đỗi kiên quyết: “Hãy tin tôi, chuyện của Trác Viễn nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trả lời, tôi sẽ không để cậu phải chịu tổn thương vô ích.”
“Ông hãy đưa Hàn Giang Khuyết về trước đã.” Hứa Gia Lạc cũng mở miệng: “Chuyện của Trác Viễn – chờ đến khi hai người về, chúng ta cùng đi giải quyết.”
Mặc dù giọng của hắn rất bình thản, nhưng trong đôi mắt hẹp dài sau cặp kính lại lóe lên vẻ u ám.
Trái lại Phó Tiểu Vũ đang đứng bên cạnh lại im lặng gật đầu nhẹ.
Điều vượt qua dự kiến của Văn Kha là đối với âm mưu của Trác Viễn, Phó Tiểu Vũ lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh đến dị thường. Hoặc chăng… Nếu nói là bình tĩnh, chi bằng nói vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ đang mất tập trung.
Hình như y không đặt toàn bộ tâm tư lên chuyện lớn này, mà còn có điều gì suy nghĩ.
Với Phó Tiểu Vũ, đây là một trạng thái rất ít gặp.
Ba người rời khỏi đại học B ai nấy về nhà mình. Trước khi đi, Phó Tiểu Vũ đứng ngoài xe thấp giọng nhắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cuoi/2312363/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.