"Anh biết."
Khi nói ra ba chữ này, dường như sức lực trong cơ thể cũng bị rút sạch theo nó.
Văn Kha ngồi xụi lơ trên đất cúi đầu xuống, thậm chí anh không dám tưởng tượng xem khi nghe thấy câu này Hàn Giang Khuyết sẽ có cảm xúc thế nào.
"Anh...."
Hàn Giang Khuyết vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp hãi, hắn vừa nói được một chữ đã dừng lại, sau đó đi đến trước mặt Văn Kha ngồi xổm xuống, vội vàng hỏi: "Anh đang nói gì thế hả Tiểu Kha? Không thể nào, Trác Viễn không thể nào nói chuyện này cho anh được, đúng không?"
Thực ra đến giờ này, câu hắn hỏi không thể nói là hỏi thăm nữa, mà chi bằng nói đó là sự giãy giụa phí công cuối cùng.
"Không phải gã nói cho anh."
Văn Kha đau đớn lắc đầu: "Là anh... Nghe lén được Trác Viễn và cha gã nói chuyện với nhau, nên đến tận bây giờ Trác Viễn vẫn cho là anh không biết chuyện."
"Anh đã biết cái gì?"
Văn Kha không dám nhìn vẻ mặt của Hàn Giang Khuyết, anh cúi thấp đầu nhìn chăm chăm vào vệt sáng ánh đèn hắt xuống sàn nhà: "Năm đó sau khi anh gian lận và bị bắt, mấy thầy cô hiểu anh vẫn một mực hỏi cho bằng được anh đưa phao cho ai. Cha Trác Viễn rất sợ anh sẽ nói chân tướng cho các thầy cô, bởi vì khi đó Trác Viễn đang dùng thành tích thi thử để xin offer du học ở nước ngoài, trong hồ sơ của gã tuyệt đối không thể có vết nhơ như vậy được. Chuyện gian lận vừa nổ ra, nhà gã đã tìm quan hệ, đút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cuoi/2312365/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.