Sáng ra, tôi mang đôi mắt gấu trúc bước xuống nhà.
Thật là, vì những lời tối hôm qua của Lâm Thành Vũ mà tôi mất ngủ, đến cơm tôi cũng chả thèm động vào.
Vừa ra khỏi cửa thì đã thấy lão đứng chờ ở trước cổng chờ tôi rồi.
"Ra rồi à? Lên đây anh chở đi học."
Tôi ngớ mặt ra, nhìn chằm chằm anh. Một thân quần áo ngay thẳng, gương mặt trầm tĩnh, miệng hơi nhướng lên mà nhìn tôi.
Đáng lí ra anh phải có vẻ thống khổ chứ? Còn đằng này sao lại có vẻ mặt tươi vui, bình tĩnh thế?
Anh đã quên chuyện hôm qua rồi à?
Hay là do tôi tự đề cao giá trị của bản thân mình rồi?
"Em còn đứng ngây ngốc gì nữa thế? Lên xe nhanh đi!"
Ngồi trên xe, để anh chở đến trường. Trong quãng thời gian đi, cả hai chúng tôi đều im lặng.
Nhịn không tôi đánh liều mở miệng hỏi:
"Lâm Thành Vũ? Sao anh không nói chuyện, im re vậy?"
"Sao vậy? Đừng có ồn, anh đang tập trung lái xe."
Tôi đang muốn nói chuyện với anh thế mà cái người nào đó ngồi ở đằng trước lại dập tắt đi.
Nhìn tấm lưng rộng của anh, tôi muốn mở miệng hỏi anh là đã nói chuyện hủy hôn ước với ba mẹ chưa?
Nhưng lời chưa kịp lên cổ họng đã bị tôi nuốt trôi xuống rồi.
Tôi cố thử lại lần nữa...
Nhưng cho dù thử nhiều lần đi nữa, tôi cũng chả nói lên được thành tiếng.
Làm cách gì để anh nói chuyện đây?
Khi dừng chờ đèn đỏ, tôi ngó nhìn sang bên cạnh.
Haha, có biết tôi nhìn thấy cái gì không?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-dau-la-em/1843268/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.