"Dục Thần! Lấy cho em cái quần...!"
Nói xong sau đó, tôi vội áp vào tai để nghe động tỉnh bên đó
Nhưng là ngoài tiếng thở khe khẽ của chị ta thì tôi không nghe được gì cả
Mắt thấy Lâm Dục Thần bước ra, tôi vội vàng lên tiếng
"A lô?... a lô??"
"Sao vậy? Là ai điện thế?"
"Là Nhã Yên Ninh! Kì lạ... điện thoại sao mà không chịu nói chuyện gì hết!"
Tôi đưa điện thoại cho lão, cười sung sướng rồi cầm lấy khăn của lão đưa để lau mặt.
"Sao? Chị ta nói gì thế?"
"Cô ấy tắt máy rồi!"
Tắt máy?
Haha! Chắc chị ta nghe được câu của tôi nói rồi?
Ahihi! Vui quá đi mất
Vừa cười vừa lau mặt, đột nhiên trực nhớ đến lão vẫn còn ở đây. Tôi vội ngưng cười lại ném cái khăn vào tay của lão nói
"Lau xong rồi! Em về phòng đây"
"Anh chưa có cho em về mà?"
"Lâm Dục Thần! Anh còn muốn cái gì nữa đây?"
Tôi tức giận trừng mắt nhìn lão nói. Rõ ràng hồi sáng là lão hung dữ trước với tôi mà, là lão bỏ đi trước mắt tôi mà?
Bây giờ lão lại vậy?
"Anh chỉ muốn hỏi! Tại sao lúc sáng em lại không chịu theo anh về nhà? Mà lại còn cãi lời của anh?"
Lâm Dục Thần một tay nắm chặt lấy tay tôi, tay còn lại đưa lên xoa đầu, mắt nhìn thẳng tôi, trầm thấp nói
"Thì cũng không phải là tại anh hay sao?"
"Hửm?"
"Thì là tại... tại, rõ ràng là anh nói ở nhà sẽ không đến xem trận đấu! Thế tại sao hôm nay anh lại đến cùng Nhã Yên Ninh?"
"Lí do chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-dau-la-em/1843311/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.