🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Oanh Oanh không trả lời ngay. Cô đi tới chiếc băng ghế gần bờ hồ, thoải mái ngồi xuống, hai chân đung đưa nhàn nhã.

"Anh khóc lóc ở khu dân cư nhà tôi mỗi ngày để làm gì?" Cô nghiêng đầu nhìn hắn. "Anh bị g.i.ế.c hại tám năm trước, đúng không? Khi đó có nhìn thấy mặt hung thủ không?"

Hồn ma lộ vẻ ấm ức, vội vàng giải thích:

"Tôi... tôi chỉ tìm hắn ta! Tôi chưa từng muốn hại ai cả!"

"Ai là người g.i.ế.c anh?" Oanh Oanh tiếp tục truy hỏi.

Nhắc đến hung thủ, ánh mắt hồn ma lập tức đỏ rực, oán khí quanh thân bùng lên mãnh liệt. Một cơn gió lạnh vô hình thổi qua, khiến mặt hồ dập dềnh gợn sóng.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói:

"Là Lâm Chí Cường!"

Tám năm trước, hắn là công nhân xây dựng của một công trường gần đó. Dù không thuộc đội công nhân của khu Hoành Nguyên, nhưng cũng đã từng gặp qua Lâm Chí Cường, đều quen mặt cả.

Đêm hắn bị sát hại, ánh trăng sáng vằng vặc, vừa hay chiếu rõ gương mặt hung thủ. Chính là Lâm Chí Cường!

Hắn bị một nhát d.a.o cắt cổ, m.á.u tươi chảy ra lênh láng, nhuộm đỏ cả mặt ao.

Nửa năm sau khi chết, hắn giống như bị một thứ gì đó trói buộc, chỉ có thể lởn vởn quanh khu vực này, không cách nào rời đi.

Sau này, khi oán khí dần tích tụ, hắn mới có thể di chuyển xa hơn, bắt đầu mò đến khu Hoành Nguyên tìm Lâm Chí Cường để báo thù.

Nhưng tìm suốt bảy tám năm, hắn ta đã dọn đi từ lâu, hắn không thể nào tìm thấy được.

Nghe xong, Oanh Oanh im lặng một lát rồi chậm rãi lên tiếng:

 

"Từ giờ đừng đến khu dân cư nhà tôi khóc lóc nữa. Dọa người không tốt đâu."

Hồn ma nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy uất hận.

Cô tiếp tục nói:

"Hôm nay, Lâm Chí Cường đã bị bắt rồi. Hiện tại hắn đang bị giam ở đồn công an số 63 khu Hoàng Khẩu. Nhưng mà..."

Cô khẽ nhếch môi, giọng nói hơi trầm xuống:

"Hắn ta vẫn không chịu thừa nhận hành vi g.i.ế.c người."

Hồn ma nghe xong thì mừng rỡ khôn xiết, quỳ xuống lạy Oanh Oanh ba lạy, sau đó lướt đi trong không khí, biến mất trong màn đêm. Hẳn là đi tìm Lâm Chí Cường báo thù.

Trong đồn công an, không khí vẫn còn vương mùi cà phê và thuốc lá. Hôm nay là ca trực đêm của Mạc Minh. Những cảnh sát trong đội hình sự khác vẫn chưa tan làm, ai cũng đang bận rộn rà soát lại vụ án của tám năm trước.

Lâm Chí Cường bị giam trong phòng thẩm vấn. Buổi tối nay, hắn sẽ tiếp tục bị thẩm vấn.

Mạc Minh ngồi trong đại sảnh, tập trung ghi chép lại một số thông tin thì đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua sau gáy.

Hắn giật mình, vô thức sờ lên cổ, phát hiện da gà đã nổi lên từng mảng. Một cảm giác ớn lạnh bò dọc sống lưng.

Rõ ràng tất cả cửa sổ đều đóng kín, vậy thì... cơn gió này từ đâu tới?

Trong phòng thẩm vấn, Cận Hổ – đội trưởng đội hình sự – khoanh tay đứng ngoài cửa kính một chiều, im lặng quan sát nghi phạm bên trong. Hắn nghiêng đầu nói với cấp dưới:

"Vụ án này đã tám năm trôi qua, hầu như không còn chứng cứ gì ngoài con d.a.o bấm kia. Nhưng loại d.a.o này thì công nhân xây dựng nào cũng có, không thể lấy đó làm bằng chứng quyết định được. Bên điều tra đã thu thập danh sách công nhân làm việc tại khu Hoành Nguyên năm đó chưa?"

Người bên cạnh gật đầu: "Dạ, đã xác nhận xong danh sách, có thể triệu tập bọn họ đến lấy lời khai bất cứ lúc nào."

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.