Oanh Oanh không trả lời ngay. Cô đi tới chiếc băng ghế gần bờ hồ, thoải mái ngồi xuống, hai chân đung đưa nhàn nhã.
"Anh khóc lóc ở khu dân cư nhà tôi mỗi ngày để làm gì?" Cô nghiêng đầu nhìn hắn. "Anh bị g.i.ế.c hại tám năm trước, đúng không? Khi đó có nhìn thấy mặt hung thủ không?"
Hồn ma lộ vẻ ấm ức, vội vàng giải thích:
"Tôi... tôi chỉ tìm hắn ta! Tôi chưa từng muốn hại ai cả!"
"Ai là người g.i.ế.c anh?" Oanh Oanh tiếp tục truy hỏi.
Nhắc đến hung thủ, ánh mắt hồn ma lập tức đỏ rực, oán khí quanh thân bùng lên mãnh liệt. Một cơn gió lạnh vô hình thổi qua, khiến mặt hồ dập dềnh gợn sóng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói:
"Là Lâm Chí Cường!"
Tám năm trước, hắn là công nhân xây dựng của một công trường gần đó. Dù không thuộc đội công nhân của khu Hoành Nguyên, nhưng cũng đã từng gặp qua Lâm Chí Cường, đều quen mặt cả.
Đêm hắn bị sát hại, ánh trăng sáng vằng vặc, vừa hay chiếu rõ gương mặt hung thủ. Chính là Lâm Chí Cường!
Hắn bị một nhát d.a.o cắt cổ, m.á.u tươi chảy ra lênh láng, nhuộm đỏ cả mặt ao.
Nửa năm sau khi chết, hắn giống như bị một thứ gì đó trói buộc, chỉ có thể lởn vởn quanh khu vực này, không cách nào rời đi.
Sau này, khi oán khí dần tích tụ, hắn mới có thể di chuyển xa hơn, bắt đầu mò đến khu Hoành Nguyên tìm Lâm Chí Cường để báo thù.
Nhưng tìm suốt bảy tám năm, hắn ta đã dọn đi từ lâu, hắn không thể nào tìm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/1725886/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.