Trần Nghĩa Xương bước vào phòng bệnh, ánh mắt ông ta tràn ngập đau khổ. Giọng nói khàn đặc vì hối hận:
"Li Uyển, xin lỗi... Tất cả là lỗi của anh. Anh không nên lừa dối em, nếu không... em cũng sẽ không khó sinh, đứa trẻ cũng sẽ không gặp chuyện..."
"Cút! Cút ngay cho tôi!"
Thi Li Uyển nằm trên giường bệnh, đôi mắt đỏ ngầu vì căm hận, giọng nói run rẩy đầy tức giận:
"Trần Nghĩa Xương, anh đúng là đồ súc sinh! Anh đã có vợ, có con, tại sao còn lừa tôi? Tại sao còn kết hôn với tôi? Tại sao để tôi phát hiện ra sự thật kinh khủng đó? Là anh hại c.h.ế.t con tôi! Cút ngay! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
"Li Uyển... Anh xin lỗi... Anh thật sự xin lỗi..."
Trần Nghĩa Xương đau đớn nhìn đứa bé trai nằm cạnh Thi Li Uyển.
Thấy ánh mắt ông ta hướng về con trai mình, Thi Li Uyển lập tức ôm chặt đứa bé vào lòng, giọng nói nghẹn ngào, đầy van xin:
"Đây là đứa con duy nhất của tôi! Trần Nghĩa Xương, tôi xin anh... Hãy buông tha cho mẹ con tôi... Tôi không cần gì cả, chỉ xin anh đừng xuất hiện trước mặt hai mẹ con tôi nữa... Làm ơn..."
Trần Nghĩa Xương im lặng nhìn Thi Li Uyển và đứa con trai nhỏ bé của mình. Một lúc lâu sau, ông ta nghiến răng, siết chặt nắm tay, rồi quay người rời đi.
Oanh Oanh mở bừng mắt, sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Quả nhiên, mở Thiên nhãn lúc này vẫn còn là một gánh nặng đối với cô, hao tổn rất nhiều sức lực.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/1725943/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.