Vừa dứt lời, cô ta quay đầu nhìn nhóm nữ sinh bên cạnh. Đám người kia hiểu ý, lập tức tiến về phía Oanh Oanh và Vệ Phồn.
Thế nhưng, khi họ chỉ mới đến gần một chút, cả nhóm đột nhiên run b.ắ.n lên. Một luồng hơi lạnh kỳ lạ len lỏi vào từng khớp xương, khiến họ không kìm được mà ôm lấy cánh tay, sắc mặt tái mét.
"Lộ Vi... tớ... tớ lạnh quá..." Một nữ sinh răng va vào nhau lập cập, môi trắng bệch.
Lưu Lộ Vi cau mày, khó chịu nói:
"Các người đừng đùa nữa!"
Nhưng những nữ sinh kia lúc này đều muốn khóc. Bọn họ thật sự không đùa! Cơn lạnh này giống như đột ngột từ giữa mùa hè bị ném thẳng vào giữa trời đông buốt giá. Lạnh đến thấu xương, như thể từ trong cơ thể có thứ gì đó đang rút cạn hơi ấm của họ.
Lưu Lộ Vi còn chưa kịp nổi giận, bỗng dưng cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc từ mi tâm xuống tứ chi, rồi lan tới từng ngóc ngách trong cơ thể.
"Sao... sao vậy... lạnh quá..."
Cô ta ôm chặt lấy người mình, cả người run cầm cập.
Thật sự là gặp quỷ rồi.
Vệ Phồn ngơ ngác nhìn đám người trước mặt, không hiểu sao mới vừa rồi còn hùng hổ mà bây giờ lại giống như bị trúng tà, lẩm bẩm:
"Bệnh thần kinh..."
Oanh Oanh khẽ cười:
"Vệ Phồn, chúng ta về lớp thôi, sắp vào học rồi."
Cô chỉ dẫn một luồng âm khí nhỏ vào cơ thể bọn họ. Không nhiều, không phải sát khí, cũng không đủ để gây hại, chỉ cần ra ngoài phơi nắng một lát là khỏi.
Nhưng, cô nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/1727606/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.