Dược Vương Cốc thoang thoảng một mùi hương dược liệu nồng đậm. Các nồi thuốc xung quanh đang sôi sùng sục, hơi nước bốc lên làm mờ đi bóng dáng hai người trong dược xá.
"Ngươi cứu một tình địch như ta để làm gì? Minh Tích Nguyệt, thì ra ngươi lại là người có lòng nhân hậu như thế?"
Sở Tinh Lan vừa tỉnh lại đã thấy mình chưa trở về quê nhà, đầu óc cậu trống rỗng, thậm chí còn mong rằng mình thật sự đã chết rồi.
"Hiện giờ ngươi đang ở Dược Vương Cốc, có bệnh thì tranh thủ chữa đi."
Cơ hội quay về nhà của ta tiêu tan rồi!
Dẫu biết rằng chưa chắc đã quay lại được, nhưng dù sao cũng tốt hơn ở lại nơi thế giới xa lạ, chẳng có chút gắn bó này.
Cậu vốn chẳng phải người của thế giới này.
Minh Tích Nguyệt thấy Sở Tinh Lan tỉnh lại, đột nhiên giả vờ yếu đuối, khóc lóc đầy thương tâm, cứ như một đạo lữ tình sâu nghĩa nặng thật sự. Điều này làm cho Sở Tinh Lan đang thất thần cũng bị kéo trở lại thực tại.
"Chúng ta đã nói là sẽ yêu thương nhau trọn đời, ngươi không thể bỏ mặc vi phu mà đi được! Ngươi đi rồi, ta biết làm sao đây?!"
Người trong lòng là nam nhân, điều này đối với Minh Tích Nguyệt, kẻ xưa nay chưa từng tiếp xúc với những chuyện liên quan đến Long Dương mà nói, chẳng khác nào một tin sét đánh ngang tai.
Nhìn Sở Tinh Lan sắp thân tử đạo tiêu, Minh Tích Nguyệt cắn răng quyết định cứu người. Y ôm lấy cậu, vội vàng bay đến Dược Vương Cốc, bỏ ra một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-dich-bien-thanh-dao-lu-thieu-tong-chu-hop-hoan-tong-cuong-ep-bat-ve-nha/2871969/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.