Dưới vách đá bốn phía không người, chỉ có hoa cỏ nhẹ nhàng đung đưa theo gió và linh điệp đặc trưng của bí cảnh.
Sở Tinh Lan vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy hơi thở của đối phương.
Nhịp tim lúc này còn đập loạn nhịp hơn cả lúc hôn môi, giống như tiếng của một khúc nhạc tỳ bà vội vã đang vang lên trong lồng ngực của Sở Tinh Lan.
Nhịp tim nhanh quá.
Sở Tinh Lan cảm thấy trạng thái của mình không ổn, lí trí nói với cậu không thể vì thứ thuốc này mà ra tay với Minh Tích Nguyệt, để y giúp mình khắc chế nó. Nhưng d*c v*ng lại nói với cậu đừng bị kìm hãm bởi thế tục, hãy cứ để bản thân đắm chìm trong cuộc vui.
Nội tâm của Sở Tinh Lan đang tranh đấu kịch liệt.
Thoạt nhìn như đang nhún nhường rút lui, lại như đang dụ địch xâm nhập. Bao nhiêu suy nghĩ lộn xộn ập đến, tích tụ lại chờ bùng nổ, chỉ chờ người kiến lòng cậu rối loạn tự chui đầu vào lưới, thuận thế chiếm.
Mà người khiến lòng cậu rối bời chỉ có Minh Tích Nguyệt trước mắt.
Sở Tinh Lan cảm thấy trong cơ thể như có ngọn lửa đang thiêu đốt lý trí, bên ngoài lại như rơi vào biển sâu lạnh lẽo, khiến cậu chịu đựng sự giày vò giữa lửa và băng.
Mồ hôi mỏng ướt đẫm lưng áo, đôi mắt mờ sương khiến người ta khó lòng rời mắt.
Trong cơn mê man, cậu thấy thiếu niên áo đỏ Minh Tích Nguyệt tiến lại gần, như ngọn lửa rực rỡ khiến cậu không thể dời mắt, rồi ôm chặt lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-dich-bien-thanh-dao-lu-thieu-tong-chu-hop-hoan-tong-cuong-ep-bat-ve-nha/2872069/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.