Dọc đường đi, người bên cạnh vẫn luôn im lặng, Giang Ngạn nghiêng đầu nhìn sang, đưa tay xoa nhẹ lên tóc đối phương, khẽ gọi: "Lạc Lạc, sao thế?"
Thương Lạc Khê khẽ lắc đầu, không nói gì, cuối cùng chỉ nghiêng người tựa vào vai hăn, nhỏ giọng: "Hình như tôi say rồi, nhưng chỉ hơi hơi thôi."
Giang Ngạn ngẩn người, rõ ràng hôm nay cậu đâu có uống rượu.
Hắn chợt nhớ tới hai chai rượu trái cây hồi nãy, lập tức giơ tay đỡ trán, sắc mặt có chút vi diệu, thở dài, rượu trái cây cũng có thể say à, lần sau nhất định phải trông chừng kỹ mới được.
Nhìn thiếu niên ngoan ngoãn bên cạnh, Giang Ngạn không nhịn được hạ thấp giọng hỏi: "Lạc Lạc có thấy chỗ nào khó chịu không?"
Thương Lạc Khê cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, nhưng lại không muốn nói ra, liền rúc vào cổ hắn, hơi thở nóng rực phả lên da cổ Giang Ngạn. Cảm giác ấm nóng ấy lập tức khiến trong lòng Giang Ngạn dâng lên một ngọn lửa, d*c v*ng trong đáy lòng cũng vô cớ bị khơi gợi.
Giang Ngạn khẽ nghiêng đầu, hôn nhẹ một cái lên mái tóc mềm mại của đối phương. Nhưng Thương Lạc Khê chẳng những không phối hợp, ngược lại còn kéo khóa áo xuống, khẽ nói: "Nóng quá, tôi muốn xuống xe."
Giọng nói mang theo chút làm nũng, như có ma lực khiến Giang Ngạn chẳng thể từ chối, cũng may nhà cũng không còn xa.
Vừa xuống xe, cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, xua bớt đi hơi nóng đang bao trùm giữa hai người. Giang Ngạn chỉnh lại áo khoác cho đối phương, nhìn cái người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-dich-giao-ba-muon-cung-chieu-toi/2984938/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.