Chu Dao khó tin nói:
– Tiểu Lâm Tử, ta cảm giác sức lực của mình lớn hơn nhiều.
Lâm Thiên cười nói:
– Không phải cảm giác, là thật sự mạnh hơn nhiều. Cùng nhau chạy bộ đi, nàng cần quen với lực lượng mới tăng lên.
Chu Dao gật đầu, nàng cũng cảm giác thân thể mình hiện tại kỳ kỳ.
Chạy bộ hơn một tiếng sau Chu Dao miễn cưỡng thích ứng lực lượng hiện tại của mình.
Chu Dao lau mồ hôi trán nói:
– Thật không dám tin tưởng ta chạy bộ cũng có thể kiên trì hơn một giờ!
Lâm Thiên lòng máy động sử dụng một ma pháp nhỏ phong hệ, gió mát thổi qua.
Chu Dao kinh ngạc hỏi:
– Tiểu Lâm Tử, đây là...?
Lá thân cây bên cạnh không lung lay chút nào nhưng Chu Dao cảm nhận gió mát lồng lộng.
Lâm Thiên đáp:
– Đây là ma pháp, nhưng nàng cũng có thể hiểu là siêu năng lực, siêu năng lực khống chế gió.
Mắt Chu Dao lấp lánh sáng:
– Tiểu Lâm Tử còn biết ma pháp gì đó nữa không?
Lâm Thiên vươn tay ra, một quả cầu nước nhỏ hiện ra trong lòng bàn tay:
– Rất nhiều!
Lâm Thiên nói:
– Khát đúng không? Nước này là thuần thiên nhiên, ha ha.
Lâm Thiên ném quả cầu nước vào miệng Chu Dao há ra.
Mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, trừ Lâm Thiên và Chu Dao ra sân thể dục to lớn không có người khác, nên hắn không e ngại gì biểu diễn mấy ma pháp nhỏ cho nàng xem. Những ma pháp lớn thì không thể dùng, nếu Lâm Thiên thả một con rồng lửa ra rất khó không làm người chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-gioi/723979/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.