Vì được hoàng thượng yêu thích nên mỗi phi đều được tặng cho một loài hoa biểu tượng cho thân phận của mình. Đi qua cung thiên tình của tây phi, màu tím mông mơ của hoa tử đằng gợi lên trong lòng người một nỗi thư thái lâng lâng, như con người của tây phi, khiến hoàng thượng khi ở bên mà quên đi muộn bộn bề. Đi qua cung thiện ái của đông phi, hoa thụy hương đua nhau khoe sắc làm hồng cả một khoảng sân, mang lại một cảm giác thanh lệ, như một tấm lụa đào, thướt tha tung bay trong gió. Đi qua cung thảo ty của bắc phi, màu đỏ rực rỡ của những trái thủy tùng đưng chín, e ấp nấp sau những tàn lá xanh mơn mởn, gợi lên cho người nhìn một vẻ đẹp hoàn hảo, như tính cách của bắc phi, sắc sảo kiêu sa. Cuối cùng cũng đến cung mộng thủy của nam phi, không biết tại hoàng cung quá rộng lớn hay tại nàng mấy nay lười hoặc động mà tứ chi của nàng mới đi đã mỏi nhừ, toàn thân nhức mỏi, đầu óc quay cuồng.
Đứng trước của cung Mộng Thủy, cung điện xa hoa nhưng lại đóng chặt cánh cửa, vị công công đi theo phải mấy lần hối dục, mới có người ra mở cửa, khuôn mặt đầy miễn cưỡng, lại bảo chỉ cho vị thần y vào, còn lại phải đừng ngoài nhằm tránh quấy ra sự tĩnh dưỡng của quý bà.
Bước qua cánh cửa, đập vào mắt nàng là màu hồng phấn tinh khôi của hoa Trúc Đào, một loài hoa tượng trưng cho sự giản dị thanh nhã, hương thơm dịu nhẹ, trấn an lòng người. Không hiểu sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-kiep-mau-don/2474111/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.