Tên của đại quốc sư kiếp này là Hô Di, là một sói tinh.
Tôi nhún lên nhảy xuống giúp ông ta xé bằng sạch những lá bùa dán khắp người. Ánh mắt Hô Di nhìn tôi càng trở nên kinh ngạc, sau cùng lại ngẫm để lộ ra chút e sợ.
“Rốt cuộc cô là người thế nào?”. Ông ta hỏi
Tôi vò tóc, vung tay một cái, cả nghìn sợi dây xích to đứt rời, nói có chút khổ sở: “Thật lòng mà nói tôi không phải là người”.
Xích sắt đứt tung, chìm xuống dưới đáy Thiên Tỏa tháp. Hô Di nổi lên giữa làn nước, tóc trắng tỏa bồng bềnh, con ngươi xanh âm u ánh lên một tia sáng lạnh. Tôi chẳng có chút hứng thú nào đối với việc rốt cuộc trong lòng ông ta vui sướng ra sao, tôi đánh tay cái tách, nói: “Giúp tôi làm xong việc này, ông sẽ hoàn toàn được tự do, đi thôi!”.
Hô Di lại yên lặng một hồi lâu nói: “Thiên Tỏa tháp của Lưu Ba, chỉ có thể vào chứ không thể ra”.
“Không thể ra?”. Tôi mắc cười nhìn ông ta một cái. “Thời gian tôi chơi bời trên cõi trần không dài lắm, nhưng dù sao cũng biết cái đạo lý không thể ép mua ép bán. Chỉ cho vào chứ không cho ra, cũng ngang ngược giống như hàng hóa có vấn đề lại không cho phép trả lại. Mấy đạo sĩ Lưu Ba thực sự hơi vô lý.”
“Họ ngang ngược thì làm sao, đạo lý ở thế gian này chính là kẻ mạnh nói được là được”.
“Câu này rất hợp ý tôi”. Tôi cười nói: “Vậy thì, bây giờ chúng ta hãy phá hủy tòa tháp này đi”.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-kiep-tam-sinh/2449666/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.