Sân trường đào hoa nở rộ, từng cụm nối tiếp nhau, sắc hồng đậm nhạt hoà quyện hữu tình.
Kiều Mộc Nhiên và Hứa Giai Ninh vừa đi ngắm hoa trong giờ học về, tâm trạng rất tốt, bắt đầu ngân nga hát:
/Hình như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó / Cậu có nhớ không/ Tô Tri Ngụy ngồi bên cạnh lập tức hát nối theo:
/Hình như đó là một mùa xuân / Tớ vừa mới nảy mầm/
Bị hát ké, Kiều Mộc Nhiên lập tức ngừng bặt, bất mãn nói: “Sau này hát thì tự mình ngẩng đầu lên mà hát.”
Tô Tri Ngụy im bặt, nhưng cũng không thoải mái, bĩu môi nói: “Sao làm bạn cùng bàn ba năm rồi mà vẫn ghét bỏ tớ như vậy?”
“Vì cậu tự luyến.” Kiều Mộc Nhiên trả lời, rồi lại chỉ sang Nam Phong, “Nhìn Nam Phong kìa, khiêm tốn tiến bộ, rồi nhìn lại Giai Ninh xem…”
“Cậu không tự luyến chắc?” Vòng qua những nhân vật có thành tích vượt trội, Tô Tri Ngụy lặng lẽ nói, “Cậu mới khai giảng đã lén sửa ống quần đồng phục rồi còn gì.”
“Cậu lại có thể nhìn ra được á?” Kiều Mộc Nhiên căng thẳng cúi xuống xem xét ống quần, rõ ràng việc cô sửa một chút xíu này đến cả cô chủ nhiệm cũng đã lừa gạt được.
“Nhà tớ mở tiệm may mà.” Tô Tri Ngụy đắc ý nói, “Không ngờ tới đúng không, mắt tớ chính là thước đo đó.”
“Cũng khá đấy.” Kiều Mộc Nhiên gật đầu, “Tương lai nếu mà không sống nổi nữa, thì ít nhất cũng có một nghề trong tay.”
Miệng lưỡi Kiều Mộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-ky-bac-ha/2788371/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.