Sau khi Tiết Chiêm trở lại lớp, Hứa Giai Ninh lại theo sự sắp xếp của Dương Tuyết Thanh đi đón người khác.
Đài phát thanh của trường đặt gần khán đài chính, ngoài những lúc phát bản thảo cổ vũ thì vẫn luôn phát nhạc xập xình. Học sinh có thể tự do yêu cầu bài hát, đôi khi không có người quản, một người có thể yêu cầu rất nhiều bài, liên tiếp là ca khúc của cùng một ca sĩ, mọi người đùa gọi đó là “concert riêng”.
Hứa Giai Ninh và Kiều Mộc Nhiên đứng ở khu vực nhảy xa, đang đợi Tô Tri Ngụy thì đài phát thanh vang lên một bài 《Gửi Thanh Xuân》.
Phát xong bài đó, ngay sau đó là 《Năm Tháng Vội Vã》, 《Đậu Đỏ》,
《Chấp Mê Bất Hối》, 《Vì Tình Yêu》, 《Cười Quên Sầu》…
Đến cả Kiều Mộc Nhiên cũng nhận ra, cười nói với Hứa Giai Ninh: “Xem ra có người mở concert riêng của Vương Phi rồi kìa.”
Hứa Giai Ninh lặng lẽ lắng nghe, trong gió nhẹ, tiếng ca của Vương Phi vang vọng khắp sân vận động.
——
Lớp 12 là một thoáng thanh xuân, là sự chia ly đã định trước từ lâu.
Lớp 12 là những tập đề thi làm mãi không hết, những bài giảng nghe không bao giờ xong, là vô số những chiếc bút hết mực, là cả một thùng giấy nháp bỏ đi.
Lớp 12 là những giấc ngủ không bao giờ đủ, là thể lực cạn kiệt, là tấm rèm cửa sổ luôn được kéo kín mít, là những buổi trưa yên tĩnh đến không một tiếng động.
Lớp 12 là đồng hồ đếm ngược ngày một nhanh hơn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-ky-bac-ha/2788372/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.