🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tháng 12 ở Nam Thành, thực ra đã vào đông. Năm nay tuyết chưa rơi, nhưng nhiệt độ không khí thì đã giảm xuống đáng kể.

 

Tiệm hoa không có lò sưởi, Tiết Bỉnh Phương ngồi trong nhà còn đỡ, chứ Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược đứng ở cửa, trán thì rịn mồ hôi mà tay lại thấy lạnh buốt, sự đối lập này càng khiến họ khó chịu.

 

Cả đời Tiết Lãng Phong chưa từng làm công việc tay chân thế này, dễ dàng mất hết kiên nhẫn, bèn dừng tay, quay đầu nhìn ba mình: “Ba, mời người chuyên nghiệp đến làm không phải tiện hơn sao?”

 

“Cần gì phải tốn công như vậy?” Tiết Bỉnh Phương lắc đầu quầy quậy, “Trước tiên nghe ba, đổi cái tua vít khác trong thùng đồ nghề đi. Làm

việc thì chịu khó động não một chút, đừng có nóng vội hấp tấp, tay chân thì vụng về.”

 

Bị ba mình chê bai coi thường như vậy, Tiết Lãng Phong lại không dám hó hé nửa lời oán thán.

 

Bởi vì ba ông nói là sự thật, ông đúng là không làm nổi những việc này, chỉ đành nghe theo sự chỉ huy và dạy bảo của ông, học hỏi từng chút một.

 

Tần Uyển Nhược đứng bên cạnh đưa dụng cụ cho Tiết Lãng Phong, hai người loay hoay với mấy loại tua vít, cuối cùng cũng chọn được cái phù hợp, bắt đầu lại từ đầu, tháo từng con ốc ở bản lề nối giữa cánh cửa và khung cửa.

 

“Chậm một chút.” Thấy sắp tháo đến con ốc cuối cùng, Tiết Bỉnh Phương nhắc nhở Tiết Lãng Phong đang làm việc một cách khô khan, máy móc, rồi lại gọi Tần Uyển Nhược, “Uyển Nhược, con đỡ một bên đi, cẩn thận cửa đổ xuống trúng người bây giờ.”

 

Con ốc cuối cùng rất dễ bị kẹt, may mà có lời nhắc nhở của người thợ mộc dày dạn kinh nghiệm như Tiết Bỉnh Phương, hai người thuận lợi gỡ được cánh cửa xuống, bắt đầu tháo dỡ khung cửa.

 

Việc này cần chút sức lực,lúc này Tiết Bỉnh Phương cũng tiến đến, tay cầm búa, dùng một lực khéo léo, gỡ phần khung cửa bên ngoài xuống.

 

Thời trẻ, Tiết Lãng Phong vô cùng ngưỡng mộ phong thái tự tin, thành thạo của ba mình trên bàn đàm phán. Sau này khi tự mình kinh doanh, gánh vác trọng trách của Tiết gia, giai đoạn đầu ông cũng bắt chước theo ba mình.

 

Giờ đây, ba ông lại thể hiện tay nghề xưa, đây là lần *****ên ông được thấy, vẫn là phong thái thành thạo như ngày nào, mang lại cảm giác vững vàng, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

 

Sau khi Tiết Bỉnh Phương gỡ phần khung cửa bên ngoài, Tiết Lãng Phong mới như lần đầu được quan sát kết cấu bên trong của khung cửa. Ông cắm tua vít vào khe hở, giống như ngày xưa học theo thủ đoạn kinh doanh của ba, bây giờ cũng học theo cách ông dùng lực khéo léo để tháo dỡ các bộ phận của cửa.

 

Tiết Bỉnh Phương thấy họ dần làm quen, cũng thôi không làm nữa, ngồi vào chiếc ghế dựa gần đó, nhìn hai người bận rộn.

 

“Ba, chúng con tháo xong cửa rồi.” Tiết Lãng Phong thở phào nhẹ nhõm, hoàn thành được công việc, dường như ông cũng có chút cảm giác thành tựu.

 

Nhưng Tiết Bỉnh Phương liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy tàm tạm: “Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Trình độ của hai đứa… còn kém xa lắm.”

 

Rồi ông lại nói: “Nếu theo tiêu chuẩn chọn đồ đệ của ba năm đó, hai đứa làm được một ngày là nên thu dọn đồ đạc về nhà rồi. Thôi được rồi, hai đứa mau chóng dọn dẹp vệ sinh trong tiệm đi.”

 

Đúng là miệng lưỡi có chút độc địa…

 

Tiết Lãng Phong cảm thấy, tài ăn nói khéo léo của con trai mình, Tiết Chiêm, dường như là do di truyền cách đời từ chính ba ông mà ra.

 

Không thể tranh cãi, Tiết Lãng Phong chỉ đành im lặng cùng vợ dọn dẹp sàn nhà trong tiệm.

 

Nơi này ban đầu hẳn là rất sạch sẽ, nhưng cửa sổ có chút vấn đề, bỏ không bao năm nay, gió thổi mưa dầm, trong nhà toàn là bụi bặm, đóng thành lớp dày.

 

Tiết Bỉnh Phương mang đến đầy đủ dụng cụ, việc quét dọn sàn nhà là công việc không đòi hỏi kỹ thuật nhất, hai người nhanh chóng bắt tay vào làm.

 

Trong lúc họ đang bận rộn, Tiết Bỉnh Phương lại đang chăm chú nhìn điện thoại.

 

Để việc trang trí có thể hợp ý Hứa Giai Ninh, Tiết Chiêm đã giới thiệu WeChat của ông nội Tiết Bỉnh Phương cho cô.

 

Ấn tượng của Hứa Giai Ninh về ông nội Tiết Chiêm đến từ lời kể của anh. Cô biết hồi cấp ba Tiết Chiêm đã theo ông học quốc họa, cũng biết ông nội anh không giống ba mẹ anh.

 

Cô vẫn giữ thái độ đề phòng cảnh giác với người nhà họ Tiết, nhưng cô cũng tin lời Tiết Chiêm, tin rằng ông nội anh có thiện ý với mình.

 

Khi biết chính Tiết Bỉnh Phương đang giúp trang trí chi nhánh, Hứa Giai Ninh thực sự rất ngạc nhiên. Sau khi kết bạn WeChat, cô khuyên nhủ: “Cháu chào ông ạ, Tiết Chiêm nói ông đang giúp trang trí, nhưng như vậy có mệt quá không ạ? Mình tìm đội thi công, ông ở bên cạnh chỉ đạo một chút là được rồi ạ.”

 

Cô biết ông cụ có lòng tốt, nghe Tiết Chiêm kể ông nội mình trước đây là một thợ mộc tay nghề cao, nhưng chưa từng gặp Tiết Bỉnh Phương, không biết tình trạng sức khỏe cụ thể của ông ra sao, chỉ nghe tuổi tác thôi cũng đã rất lo lắng cho ông rồi.

 

Tiết Bỉnh Phương không biết gõ pinyin, toàn phải viết tay, nên trả lời rất chậm: “Không sao đâu, ông có đội của mình rồi.”

 

Hứa Giai Ninh đợi rất lâu mới nhận được hồi âm, lúc này cô cũng nhận ra người lớn tuổi gõ chữ rất vất vả, vội vàng gửi tin nhắn thoại hướng dẫn Tiết Bỉnh Phương: “Ông ơi, ông nhìn ở góc dưới bên trái khung chat của chúng ta, có biểu tượng ba vạch cong hình tròn nhỏ, ông nhấn giữ vào đó là có thể gửi tin nhắn thoại cho cháu rồi ạ. Như vậy đỡ tốn sức

hơn gõ chữ nhiều. Hoặc ông gọi điện trực tiếp cho cháu cũng được, nhấn vào ảnh đại diện của cháu, rồi chọn gọi thoại hoặc video ạ.”

 

Tiết Bỉnh Phương biết gửi tin nhắn thoại, chỉ là không thành thạo. Được Hứa Giai Ninh hướng dẫn tỉ mỉ như vậy, ông nhớ ra ngay.

 

Nhận được tin nhắn thoại của Hứa Giai Ninh, ông bấm vào, bật âm lượng lớn nhất, mở loa ngoài, Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược đều nghe thấy.

 

Tiết Bỉnh Phương còn cười đáp lại bằng tin nhắn thoại: “Rồi rồi rồi, cảm ơn Giai Ninh đã dạy ông, ông biết rồi. Nhưng gọi điện thì thôi, làm việc không tiện, hai ông cháu mình cứ gửi tin nhắn thoại nhé.”

 

“Dạ vâng ạ.” Hứa Giai Ninh nhẹ nhàng đáp, “Đội của ông thế nào ạ? Là Tiết Chiêm chọn phải không ông?”

 

Tiết Bỉnh Phương lại bật loa ngoài nghe với âm lượng cực lớn, sau đó

liếc nhìn Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược, lắc đầu trả lời: “Coi như là Tiểu Chiêm chọn đi, cũng chẳng ra làm sao cả.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược tái đi vì xấu hổ.

 

Hứa Giai Ninh không biết tình hình, vẫn đang chuyên tâm phân tích giúp Tiết Bỉnh Phương, có chút lo lắng lại nghi hoặc: “Nếu đội không ổn thì mình đổi sớm ạ, Tiết Chiêm trước giờ vẫn luôn cẩn thận, sao lại chọn nhầm được nhỉ?”

 

“Không sao đâu, có ông ở đây rồi, ông sẽ dạy bảo chúng nó.” Tiết Bỉnh Phương cười ha hả, “Thật ra thì cũng tạm dùng được.”

 

Hứa Giai Ninh đoán rằng, có lẽ Tiết Bỉnh Phương không nỡ đuổi việc người ta, không khỏi cảm thán: “Ông ơi, ông vẫn tốt bụng quá ạ.”

 

Nghe câu nói đó, tay cầm chổi của vợ chồng Tiết Lãng Phong khựng lại, sắc mặt dường như càng thêm cứng đờ.

 

Có những việc đúng là cần chuyên môn. Những người hô mưa gọi gió trên thương trường mấy chục năm, giờ ở trong tiệm hoa nhỏ bé này lại trở nên lúng túng, vụng về hết mức.

 

“Không nói đến họ nữa, chúng ta bàn bạc một chút xem cháu muốn hiệu quả thế nào. ông vẫn định làm cửa gỗ đỏ, cảm thấy đẹp hơn.” Tiết Bỉnh Phương nói.

 

“Cháu cũng thấy vậy ạ. Cháu muốn phù hợp với màu chủ đạo, tổng thể là tông đen, nhưng như vậy có vẻ hơi nặng nề. Cửa màu gỗ đỏ có thể dung hòa một chút, nhìn sẽ thoải mái hơn.” Hứa Giai Ninh đáp, “Hơn

nữa tiệm hoa của cháu tên là ‘Đậu Đỏ’, tiệm hoa cũ của nhà cháu từ nhỏ đến lớn cũng luôn là cửa gỗ đỏ, điểm này chắc chắn sẽ không thay đổi.

 

Những điều này chắc Tiết Chiêm cũng biết, có phải anh ấy đã nói với ông không ạ?”

 

Có rất nhiều thứ, đã trải qua năm tháng, vẫn không muốn thay đổi.

 

“Đúng vậy.” Tiết Bỉnh Phương ôn tồn đáp, “Khi ông còn ở Pháp, đã thường xuyên nghe Tiểu Chiêm kể về dáng vẻ tiệm hoa của cháu. Cảm giác hoặc là nó thường xuyên đến đó, hoặc là lòng nó luôn hướng về nơi đó, nên nhớ rất kỹ.”

 

Hoặc cũng có thể là, hai đứa đã thống nhất với nhau.

 

“Ông thấy hai đứa rất tâm đầu ý hợp, có thể nghĩ giống nhau, thật tốt.”

 

Tiết Bỉnh Phương rất quý Hứa Giai Ninh. Khi nói chuyện với cô, cô tỏ ra rất tự nhiên, không hề e dè ngượng ngùng, bàn về chuyện trang trí cũng rất chuyên nghiệp, là kiểu người rất quyết đoán và cẩn trọng.

 

Thêm nữa, vì ông là ông nội của Tiết Chiêm, nên trong lời nói của Hứa Giai Ninh luôn có sự quan tâm, mang theo tấm lòng chân thành.

 

Trong lòng Tiết Bỉnh Phương luôn cảm thán, một cô gái thông minh, tài giỏi lại dịu dàng như vậy, chẳng trách cháu trai Tiết Chiêm của ông lại yêu thích đến thế.

 

“À đúng rồi ông ơi, tuy cháu chọn màu đen làm chủ đạo, nhưng cháu có nói với Tiết Chiêm về ‘màu đen ngũ sắc sặc sỡ’…” Hứa Giai Ninh hơi ngượng, “Đó chỉ là một ý tưởng chưa chín chắn thôi ạ, ông không cần làm theo cũng được.”

 

“Nhưng ông già này thực ra đã có ý tưởng rồi.” Tiết Bỉnh Phương nói ra ý tưởng của mình, “Ông định làm hai ô cửa sổ, sẽ theo đúng hiệu quả mà cháu nói, cháu cứ kiên nhẫn chờ là được.”

 

Gửi xong tin nhắn thoại, Tiết Bỉnh Phương ngẩng đầu, thấy Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược đã dọn dẹp xong sàn nhà, đang rửa tay ở một góc nhỏ.

 

Bây giờ tiệm hoa vẫn chưa có điện nước, họ cũng dần học cách thích nghi với điều kiện ở công trường, ngồi xổm xuống dùng nước suối đóng chai mang theo để rửa tay cho nhau.

 

Cứ tưởng như vậy đã đủ tủi thân lắm rồi, ai ngờ Tiết Bỉnh Phương nhìn thấy lại cười phá lên, giọng điệu trêu chọc: “Đã làm được bao nhiêu việc đâu mà đã rửa ráy rồi?”

 

Tiết Lãng Phong ngẩng đầu, có chút tuyệt vọng nhìn ba mình, hóa ra vừa rồi chưa phải là kết thúc, mà chỉ mới là bắt đầu…

 

Tiết Bỉnh Phương chỉ tay ra ngoài cửa, lúc này Tiết Lãng Phong mới nhìn thấy, cửa mới đã được chở đến.

 

Cánh cửa gỗ đỏ hoàn toàn mới mà Tiết Bỉnh Phương đặt làm cho tiệm

hoa được làm từ một tấm gỗ hoa lê lớn nguyên khối, giá cả đắt đỏ, khiến Tiết Lãng Phong vừa nhìn đã nhận ra.

 

“Ba, cửa tiệm hoa mà cần dùng gỗ hoa lê quý như vậy sao?” Lòng Tiết Lãng Phong có chút không cam, “Còn phải mua loại gỗ này, chẳng khác nào làm đồ cho hoàng cung.”

 

“Lấy vía may mắn thôi mà.” Tiết Bỉnh Phương không để tâm lời con trai nói, “Với lại, đây không phải mua riêng đâu. Chỗ con muốn trước đây, giờ không nhận ra à?”

 

Tiết Lãng Phong lại nhìn chằm chằm một lúc lâu, đưa ngón tay lên gõ gõ vào tấm ván cửa, nghe thấy âm thanh trong trẻo đó, lòng càng thêm bất mãn: “Con vẫn luôn muốn tấm gỗ này, định làm riêng một cái bàn trà, ba

 

nhất quyết không cho. Hứa Giai Ninh còn chưa nói muốn, sao ba lại tặng thẳng tay như vậy, mà còn dùng để làm cửa nữa chứ?”

 

Gỗ hoa lê thì thường có, nhưng một tấm gỗ lớn với phẩm chất thượng hạng như loại gỗ sưa vàng Hải Nam vân cúc này thì vô cùng quý hiếm.

 

Có khi, có tiền cũng chưa chắc mua được thứ vừa ý, thường phải xem cơ duyên. Giống như tấm gỗ này, thực ra là do một người bạn nhiều năm

của Tiết Bỉnh Phương tặng.

 

Tiết Lãng Phong ao ước tấm gỗ này đã nhiều năm, nhưng Tiết Bỉnh Phương chưa bao giờ nhắc đến chuyện cho ông. Không ngờ rằng, báu vật mà ba ông cất giữ bấy lâu nay, lại được đem ra làm cửa cho tiệm hoa cho Hứa Giai Ninh để lấy may.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.