Ngày hôm sau, sắc trời còn chưa sáng, Dạ Đàm đã rửa mặt chải đầu xong —— bởi vì nàng cả đêm không ngủ. Chỉ bằng cái yếm kia, ai mà ngủ được khi Thiếu Điển Hữu Cầm ở ngay bên cạnh chứ? Trên thế gian này, sắc ma không đáng sợ, chính nhân quân tử cũng không đáng sợ. Nhưng cái loại sắc ma mang dáng vẻ của chính nhân quân tử thì lại quá khiến cho người khác khiếp sợ.
Dạ Đàm mở cửa phòng ra, vừa mới cất tiếng gọi Phi Trì, liền sửng sốt.
Ngoài cửa phòng có một người đang đứng, là một nữ nhân.
Thời tiết tháng năm đã rất ấm áp, nhưng nữ nhân này vẫn khoác một cái áo choàng lông cừu trắng, sắc mặt tái nhợt. Lúc này không biết nàng ta đã đợi bao lâu, tay phải nhẹ nhàng cầm khăn tay che miệng, không ngừng ho khan.
Mỹ nhân bị bệnh á!
Dạ Đàm đột nhiên nhớ ra nàng ta là ai!
"Hoa Thủy Tiên lệnh sứ, Bộ Vi Nguyệt?" Nữ nhân này, Dạ Đàm đúng thật là đã từng thấy qua. Lúc ấy nàng ta độ kiếp thất bại, rơi xuống nhân gian, Dạ Đàm đứng ở trước Tố Nguyên kính, nhìn thấy rất rõ ràng.
Bộ Vi Nguyệt khẽ chỉnh xiêm y, hướng về phía nàng hành lễ đúng mực: "Thanh Quỳ công chúa."
Sau khi nàng ta độ kiếp thất bại, vốn đã mất hết tu vi, một thân bệnh tật. Lúc này thướt tha cúi bái, dáng vẻ càng yếu ớt hơn.
Dạ Đàm hỏi: "Ngươi ở bên ngoài chờ rất lâu rồi sao?"
Bộ Vi Nguyệt lại ho khan vài tiếng, nói: "Công chúa phụng mệnh Thần hậu chăm sóc Hữu Cầm...... Không, quân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-lac-ngung-thanh-duong/915519/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.