Ngoài miếu hoàng hôn buông xuống, nhân gian tháng tám côn trùng mùa hạ kêu vang, tiếng ve phiền người. Trong miếu ngược lại vì gió lùa tứ phía, cũng không oi bức.
Thanh Quỳ và Triều Phong mua một tấm chiếu mới, cứ như vậy trải lên đống rơm rạ. Sau đó bốn người bắt đầu quay quanh tiến hành thảo luận xem tối ngủ như thế nào.
Triều Phong nói: "Ngủ như thế nào, còn cần phải nói sao?"
Dạ Đàm hiếm khi lại phụ họa với hắn một câu: "Đúng vậy, còn cần phải nói sao? Đương nhiên là ta, Hữu Cầm, tỷ tỷ của ta ngủ trong phòng, ngươi ngủ ngoài cửa miếu."
Triều Phong nhìn sang với ánh mắt tóe lửa, Dạ Đàm nhảy dựng lên trốn ra phía sau Huyền Thương quân. Huyền Thương quân che chắn cho nàng, trầm giọng nói: "Nàng và Thanh Quỳ ngủ trong miếu, ta và Triều Phong ngủ ở cửa. Ban đêm nếu có động tĩnh gì, nàng hãy gọi ta."
"Hả?" Dạ Đàm vẻ mặt thất vọng, Triều Phong đương nhiên là càng thất vọng hơn, hắn nhìn lướt qua Huyền Thương quân, hỏi: "Ta có thể từ chối lời đề nghị này được không?"
Kết quả thế nào à, đương nhiên là...... không thể.
Trong ngôi miếu cũ. Dạ Đàm và Thanh Quỳ ngủ cùng nhau, dù sao cũng đã đổi chỗ ở, nàng không hề buồn ngủ.
"Tỷ tỷ." Nàng nghiêng cái đầu nhỏ qua, tựa vào đầu vai Thanh Quỳ, "Ta vẫn còn nhớ rõ khi còn bé, chúng ta thường xuyên tựa vào nhau cùng ngắm sao như vậy."
Thanh Quỳ ừ một tiếng, thời điểm đó, chỉ nghĩ rằng chính mình nhất định sẽ gả đi Thiên giới. Thiếu Điển thị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-lac-ngung-thanh-duong/915970/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.