Bên ngoài miếu cũ, trăng sáng treo cao, gió lạnh hiu hiu.
Uy thế giữa hè còn sót lại ở nhân gian, cũng không bởi vì mùa thu đã đến mà yếu thế, lại vì màn đêm phủ xuống mà thêm ba phần nhu tình.
Dạ Đàm yên giấc mà ngủ trong khuỷu tay của Huyền Thương quân. Mái tóc đen của nàng phảng phất hương thơm nhàn nhạt, xõa rơi trên vai hắn, uyển chuyển triền miên, tựa như một bến đỗ phong nguyệt giữa đêm mùa thu.
Huyền Thương quân sợ muỗi quấy nhiễu nàng, tiện tay hái được một tàu lá chuối tây, nhẹ nhàng quạt cho nàng.
Không biết nàng đang mơ thấy cái gì mà lẩm bẩm gọi một tiếng: "Tỷ tỷ."
Huyền Thương quân nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Chỉ có tỷ tỷ thôi sao?"
Dạ Đàm cọ cọ vào trong lòng ngực hắn, gọi: "Hữu Cầm."
Chân mày Huyền Thương quân giãn ra, giống như được hồng trần vạn trượng lấp đầy cõi lòng.
Mà lúc này, Thiên giới.
Bởi vì Huyền Thương quân chợt rời đi, Thanh Hành quân không thể không đảm nhận trách nhiệm canh gác. Hắn một thân áo giáp, dẫn theo thiên binh tuần tra Bồng Lai cung giáng.
Mọi thứ vốn đang bình thường, nhưng đột nhiên trong tích tắc, hắn chỉ cảm thấy mình bị một cỗ lực lượng không biết từ đâu ra khống chế, tay và chân đều không nghe theo sự sai khiến của mình.
—— đây là có chuyện gì?!
Pháp bảo Kinh Hồng bên hông không ngừng kinh hãi, Thanh Hành quân càng khiếp sợ hơn, dù muốn nói chuyện, nhưng cũng không thể mở miệng. Hắn mắt mở trừng trừng nhìn thân thể của chính mình đi về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-lac-ngung-thanh-duong/915974/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.