Tàng Thức hải.
Li Quang Dương thở hổn hển, Dạ Đàm vẫn còn ôm ông khóc lóc: "Phụ vương ơi, đều là con gái bất hiếu, vậy mà lại để cho người bị kẻ gian hại thành như vậy...... con gái thực sự là...... lòng đau như cắt!"
Nàng khóc đến tình chân ý thiết, ngay cả Nghê Hồng thượng thần cũng nhịn không được mà đến khuyên: "Đứa bé ngoan, đừng khóc, chuyện này không thể trách con được. Là ác tặc quá mức độc ác."
Li Quang Dương sao còn không biết tính cách của con bé này?
—— không chừng hiện tại trong lòng nó đã vui mừng thành cái dạng gì rồi!
Ông rốt cuộc nhịn không được, đạp một cước tới. Không ngờ chân vừa cử động, lập tức đau đến toát mồ hôi. Ông hừ lạnh một tiếng, Lông mày cũng cau đến muốn dính vào nhau. Dạ Đàm thấy thế, vội nói: "Phụ vương muốn đánh mắng con, nhất định là con không đúng rồi. Để con giúp phụ vương!" Dứt lời, nàng cầm chân Li Quang Dương lên, tự đá hai cú vào người mình.
Nàng thì không sao, nhưng chân của Li Quang Dương gãy rồi!
Trong một lúc, Li Quang Dương lại bất chấp dáng vẻ của quân chủ, kêu thảm thiết ra tiếng.
Dạ Đàm vội buông chân ông ra, nói: "Phụ vương, có phải con gái làm đau người không? Đều là lỗi của con gái, phụ vương người muốn đánh muốn mắng, con gái tuyệt đối không đánh trả đâu. Nhưng người đừng buồn bực trong lòng, chọc tức thân thể......"
...... Li Quang Dương quả thực muốn đánh nàng, thực sự vẫn nên đánh chết cái thứ này.
Ông giơ tay lên, Nghê Hồng thượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-lac-ngung-thanh-duong/916046/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.