-Cô ấy thế nào ?
-Tình hình nghiêm trọng hơn rồi. Phương Pháp lọc máu cũng không có tác dụng nữa_Ông tiến M nấng kính lên vẻ suy tư bất lực.
-Máu Lạc Thần rất thích hợp, nhưng không phải để thay vào Nguyệt Hàm, mà để nuôi con vi khuẩn T-2 để chóng lại vi khuẩn T của Nguỵêt Hàm, trong sach nghiên cứu để lại, đời vi khuần T-2 có thể làm mất khả năng của vi khuẩn T, nuôi nó sống phải dựa vào máu người thích hợp. Còn phải là tình nguyện.
-Ra ngòai hết đi_Max lạnh lùng ra lệnh.
Ai cũng thở dài bước ra.
Max ngồi bên giường nhìn cô đang nhắm mắt ngủ rất say.
Hắn nắm lấy cánh tay nhỏ của cô. Mệt mỏi nói :-Nếu như em lúc nào cũng ngoan ngõan nghe lời anh thì tốt rồi.
Max hôn lên tay cô, lòng hắn đau thắt, giọng hơi rối :--Trịnh Nguyệt Hàm, em xem bây giờ lại trở nặng hơn rồi. Anh thật sự..thật sự…chưa bao giờ thấy sợ điều gì. Anh không sợ em hận anh suốt đời, chỉ cần em có thể suốt đời căm ghét anh để anh có thể trong thấy vẻ mặt nổi giận của em. Cũng đừng rời khỏi tầm mắt anh.
-Trịnh Nguyệt Hàm, lần đầu tiên anh cảm giác mình đang sợ, trừ mẹ anh ra, đây là lần thứ hai em khiến anh thấy bất lực, khổ sợ. Anh không muốn hành hạ em, năm tháng qua anh chỉ là đang yêu em theo cách của anh, có thể đã khiến..tổn thương. Sau lần này, em có thể tự do nếu em có thể vượt qua, anh sẽ để em trở về cuộc sống mà em muốn.
« --TRÁNH RA…TRÁNH XA
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-mang-co-thuoc-ve-toi/380076/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.