Andy cắn răng nói:
“Bởi vì cậu còn yêu anh ta, có đúng không?”
Sở Lăng trầm giọng nói:
“Đừng nói nữa!”
Andy kêu lên:
“Jason, vì sao cậu không tỉnh táo một chút? Biết rõ mình và anh ta không có khả năng, vì cái gì vẫn không chịu buông tay? Vì cái gì thà rằng tự tra tấn chính mình cũng không muốn tiếp nhận tôi? Vì sao không quay đầu lại dùng trái tim đã yêu tên khốn đó để nhìn tôi? Tôi đã yêu cậu suốt ba năm, tên đó chỉ nhận thức cậu được vài ngày? Cậu nhất định phải tổn thương trái tim tôi như vậy sao?”
Sở Lăng hỗn loạn nói:
“Nhưng….nhưng mà anh chỉ luôn là bạn của tôi mà thôi…”
Andy kêu lên:
“Tôi không muốn làm bạn của cậu! Tôi yêu cậu, nghe thấy không? Tôi yêu cậu!”
Sở Lăng cũng không suy nghĩ bật ra:
“Nhưng người tôi yêu không phải là anh!”
Trong phòng khách lập tức tràn ngập im lặng, vài giây sau, Andy có chút mệt mỏi mở miệng:
“Người cậu yêu chính là Alex, phải không? Cậu rốt cuộc cũng thừa nhận. Jason, phương thức cự tuyệt này quả thực vô cùng tàn nhẫn, ngay cả một cơ hội bắt đầu tôi cũng không có.”
Sở Lăng nhìn biểu tình cô đơn của Andy, cũng cảm thấy đau xót:
“Andy, thực xin lỗi.”
Andy mệt mỏi thở hắt ra:
“Cậu rõ ràng đã chọn lựa chấm dứt, lại vẫn yêu anh ta như cũ. Cậu bắt tôi thua cuộc, nhưng một đối thủ cũng không có. Jason, Jason, cậu….cậu cũng thật biết cách làm tổn thương người khác.”
Sở Lăng không trả lời, chỉ có thể cúi đầu:
“Thực xin lỗi.”
Andy nhìn hắn thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-me-phap-lan-tay/2482310/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.