Alex rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn Sở Lăng trong lòng mình, con ngươi đen mơ màng như những chấm nhỏ đang chớp sáng trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, xinh đẹp, thần bí, lại mang theo một loại ưu thương không thể giải thích, ưu thương khiến cậu khổ sở.
Alex bất giác nhíu nhẹ mày kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má mịn màng đang tái nhợt, hỏi: “Lăng, em có tâm sự gì sao? Sao nhìn em lúc nào cũng có vẻ không vui?”
Sở Lăng khẽ khép lại hàng mi dài, che khuất đôi mắt luôn tiết lộ ra cảm xúc của mình, không nói gì, chỉ hơi lắc đầu.
Alex chăm chú nhìn cậu một lát, còn tưởng rằng cậu chưa chấp nhận mình hoàn toàn, cũng không ép hỏi tiếp, ngón tay đặt trên đôi môi anh đào phấn nộn lưu luyến cọ xát, nhịn không được lại cúi đầu hôn cậu một chút: “Nếu không muốn ngủ sớm, em có thể xem sách hoặc TV, buổi tối tôi lại gặp em, được không?”
Sở Lăng vẫn rủ mắt xuống, không dám tiếp xúc ánh mắt của Alex, giọng nói ôn nhu ấm áp đầy quan tâm của anh hoàn toàn là dành cho tình nhân mà mình vô cùng yêu thương, nhưng cậu vẫn chưa bao giờ đáp lại anh một chút nào, điều này khiến cho cậu nhớ lại một câu nói của Alex: ‘Lăng, kỳ thật em so với tôi còn tàn nhẫn hơn.’.
Sở Lăng cúi đầu ngày càng thấp, bên môi không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, tình yêu khiến cho trái tim con người ta thay đổi nhiều vậy sao? Rõ ràng mọi chuyện đều do Alex áp bức, căn bản không nằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-me-phap-lan-tay/2482411/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.