Mặt Sở Lăng bất giác có chút nóng lên, chuyển ánh mắt đứng dậy, nhất thời không dám tiếp xúc với ánh mắt của Alex. Bàn tay nằm súng vẫn còn khẽ run rẩy, chỉ có cậu biết tình cảnh anh mạo hiểm vừa rồi làm rung động trái tim mình đến thế nào, không phải vì mình, mà là vì Alex, nhìn thấy anh vì bảo vệ mình mà lâm vào tình thế nguy hiểm, trái tim cậu lập tức bị co rút đến mức không thể hô hấp, căn bản không hề suy nghĩ liền giơ súng lên bắn về phía con gấu ngựa, đến bây giờ tim của cậu vẫn còn đập loạn xạ, một lần nữa nhắc nhở—— cậu chỉ sợ quả thực đã yêu Alex, mà vừa nghĩ tới điều này, trái tim cậu lại nảy lên đau đớn.
Alex đứng lên, phủi tro bụi trên người, mỉm cười nói: “Tôi thực may mắn, lúc em nổ súng không nghĩ tới gấu con đáng thương mà do dự .”
Sở Lăng khẽ hít sâu một hơi, áp chế luồng suy nghĩ đang dâng trào như sóng nước, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tỉnh, có chút xấu hổ hừ một tiếng:
“Anh so sánh với con gấu này cũng không biết ai đáng chết hơn.”
Alex cười cười:
“Vậy vì cái gì em lại chọn cứu tôi?”
Sở Lăng ngừng một chút mới trả lời:
“Là anh cứu tôi trước, tôi bất quá chỉ là đáp lại mà thôi.”
Alex đưa tay kéo hắn qua dùng sức ôm chặt một chút, khẽ thởi dài:
“Lăng, cám ơn trời đất em không có việc gì.”
Một tay nâng súng lên, một tay vẫn choàng qua vai cậu sánh bước đi về phía hai con ngựa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-me-phap-lan-tay/2482644/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.