Ngày hôm sau, tôi thức dậy làm cơm đưa con đi học, trước khi ra cửa nhìn hắn một cái. Thấy hắn còn đang ngủ, liền không quấy rầy.
Lúc trở về, vừa vào cửa liền thấy hắn mặc áo ngủ vừa xoa trán vừa đi toilet.
Tôi nhắm mắt làm ngơ. Hắn hơi ảo não, kéo cổ tay tôi lại.
Cùng tật xấu, người nào cũng đều nắm cổ tay tôi.
Tôi trợn mắt nhìn, không có sắc mặt tốt. Hắn há miệng, mùi rượu vẫn rất nồng.
“Lang Lang, tối qua anh uống say, em cũng không chăm sóc anh." Giọng điệu này giống như hắn rất tủi thân.
Tôi khẽ cắn môi, lửa giận tồn đọng cả đêm bộc phát ra, tôi hất hắn ra, lớn tiếng nói: "Vậy anh trở về làm gì? Hà Ưu Nhu không phải vẫn luôn ở bên cạnh sao? Để cho cô ấy hầu hạ anh đi, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài hầu hạ cho tốt."
"Lâm Lang, anh và cô ấy chỉ là công việc, nếu không anh còn bảo Tiểu Dương đưa anh về nhà làm gì?"
Tôi cười khẩy: “Anh thích làm gì thì làm cái đó, tôi chỉ muốn ly hôn!"
Nghe được hắn nói như vậy tôi chỉ có thể ha hả, người đàn ông này, đã ngoại tình còn nghĩ người khác nghĩ xấu xa giống như hắn, thực sự là đủ rồi.
Tôi không có ý định nghe hắn nói tiếp, xoay người muốn trở về phòng.
Hắn lại đè tôi lại. Đôi mắt hắn đỏ như thú hoang, hắn tôi một cách dữ tợn.
Tôi cơ hồ bị mùi trên người hắn làm cho buồn nôn ra, cắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-mong-zoey-113/2109719/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.