Mây đen bao phủ dày đặc khiến bầu trời không còn chút tia nắng, nước sông xám xịt cuồn cuộn gào thét, giống như dã thú đang tàn phá bừa bãi khắp nơi.
Cố Trì Tây đứng đó, đôi mắt còn thâm sâu và đen hơn nước sông kia.
"San San, em nói cái gì?" Những lời này gần như chen chúc thoát ra khỏi kẽ răng, mỗi một chữ đều như mang theo lưỡi dao sắc bén.
Tùng San hất tay hắn ra, "Tôi nói tôi không phải phi tử của anh! Anh cũng không phải Hoàng Đế! Tôi không có nghĩa vụ phải vì anh mà thủ tiết, anh cũng không có quyền can thiệp vào tự do của tôi! Anh mau thả Trương Tân ra, anh không cần phải ra vẻ như đang bắt gian tại giường! Tôi và Trương Tân cũng không lén lút ngoại tình sau lưng anh! Dù anh ta có ôm tôi, anh cũng không có quyền xen vào!"
Vài giọt mưa rơi xuống, lạnh như băng rớt trên mặt hắn.
"San San, em vì Trương Tân mà muốn chấm dứt với anh sao?" Giọng nói của hắn rất trầm, gần như bị tiếng sấm nơi chân trời lấn át.
Nhưng Tùng San vẫn nghe thấy rất rõ ràng, cô cau mày, khụt khịt mũi, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, xin anh chú ý thân phận của mình.”
Mưa to rơi xuống, từng hạt từng hạt nối tiếp nhau, rất nhanh tạo thành một tấm rèm nước, khiến tầm mắt mơ hồ.
Cố Trì Tây vẫn đứng đó, không nhúc nhích, mưa làm ướt tóc hắn, rớt trên mặt hắn, chảy vào trong mắt hắn. Sau đó có mấy vệ sĩ áo đen đi tới, bung dù che trên đầu hắn.
"Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-muon/1019441/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.