Âm thanh kia rất trầm thấp, mang theo vài phần men say.
Tùng San quay đầu, cô nhìn thấy Cố Trì Tây đang đứng ở đó, ánh mắt mê muội. Cổ áo sơ mi của hắn mở hai nút trên, một tay đút vào túi quần, trên mặt có nụ cười nhạt mang theo men say, trong bóng đêm bao trùm, khuôn mặt hắn hư hư ảo ảo.
Tùng San ngừng một chút, theo bản năng nhìn xung quanh. Thật may, xung quanh không có ai cả.
Cô đi đến chỗ hắn, đôi mắt sáng to tròn, trên mặt mang theo sự phòng bị, "Sao chú lại tới đây?"
Hắn nở nụ cười, khoé miệng cong thành một độ cong hoàn hảo, tay hắn vươn lên đặt trên đầu cô, "Tôi nhớ em.”
Tùng San hít sâu một hơi, "Cố Trì Tây, chú say rồi, mau về nhà đi.”
Cố Trì Tây vẫn cười, "San San, chỉ khi tôi say, tôi mới có dũng khí tới gặp em.”
Tùng San thấy người này đứng ở chỗ thật dễ bị phát hiện, dù cho bây giờ không có người đi ngang qua, nhưng khó mà chắc rằng trên lầu có bao nhiêu đôi mắt nhìn thấy. Cô đành bất đắc dĩ kéo tay hắn, "Chú đi theo tôi.”
Đây là lần đầu tiên Tùng San chủ động nắm tay Cố Trì Tây, hắn cảm thấy rất vui, hắn rất ngoan ngoãn nghe lời cô đi chỗ khác. Nhưng Tùng San cũng không biết nên kéo hắn đi đâu, dưới tình thế cấp bách, cô đánh kéo hắn tới chỗ góc khuất cạnh quán cà phê nơi “tình nhân ước hẹn”.
Tùng San buông tay hắn ra, cô hỏi: "Chú tự lái xe tới đây sao?"
Cố Trì Tây gật đầu, "Ừ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-muon/1019475/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.