Kiều Kiều thấy có trò vui, thần tình nhất thời trở nên phấn chấn, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết. Bên dưới, trong một khoảng rừng rậm, một nam một nữ đang đứng in lìm. Sau lưng họ là một vị lão giả mặt đỏ hồng hào. Nam tử sắc mặt lạnh băng, y bào trắng như tuyết, cả con người như vừa bước ra từ vương quốc băng tuyết, tràn ngập khí tức lạnh lẽo. Chỉ lúc quay sang nữ tử bên cạnh, ánh mắt hắn mới lộ ra một tia ấm áp.
Nam tử tay cầm trường kiếm, mũi kiếm đang chỉ vào một cái khe sâu hoắm trước mặt. Khói trắng vẫn từ đó tỏa ra, rõ ràng là vừa xảy ra một trận kịch chiến.
Người kịch chiến với hắn là một thanh niên, khí tức băng lạnh trên mặt người thanh niên cũng không khác gì hắn. Nếu như cố gắng phân biệt thì luồng khí tức ấy có phần bạo nghiệt hơn.
- Phương Luân, ngươi hôm nay phạm thượng, ta có tru sát ngươi về tông môn cũng không có ai dám nói ta điều gì, ngươi có tin không?
Người được gọi là Phương Luân cười lạnh một tiếng, tay phải xòe rộng, những bông tuyết tiết hoa phù hiện, phiêu đãng trong không khí như không hề có trọng lực nhưng vẫn không rời khỏi lòng bàn tay hắn.
- Băng Tiêu, ta thật sự không biết sư tôn thích điểm gì ở ngươi. Không chỉ "sát thanh bí điển" giao cho ngươi tu luyện mà còn chỉ định cho ngươi làm người thừa kế tông môn!
Đôi mắt lạnh lẽo của Phương Luân tràn ngập vẻ khó hiểu. Cảm giác phẫn nộ cường liệt lại trào lên, hắn hung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-ngu/719725/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.