Vào trong phòng ngủ của Khuynh Phàm, tôi thay cho con bé miếng dán hạ sốt mới, nhóc con giơ tay lên muốn tôi và Phoebe ngủ cùng con bé, vì vậy tôi cởi giày ra leo lên giường, ôm con bé vào lòng, Phoebe ngồi bên mép giường, cầm tay tiểu bảo bối lên xoa. Khuynh Phàm hai mắt đỏ bừng ngay lập tức, con bé ấm ức cầu xin: "Sau này con sẽ ngoan và nghe lời, mẹ và Đại Phàm đừng bỏ con nhé.... Con không ham chơi nữa.... Mẹ cũng đừng giận Đại Phàm...."
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đứa nhỏ, cùng với lời nói tha thiết, khiến tim tôi như tan nát. Khuynh Phàm mới bao lớn, sao lại có thể hiểu được chuyện của người lớn? Tôi muốn cho con bé một thế giới vô ưu vô lo, để con bé lớn lên mà không cần phải lo lắng u sầu, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, có vẻ như tôi đã thất bại.
Phoebe và tôi nhìn nhau, cuối cùng tìm cái đầu nhỏ an ủi: "Là mẹ với Đại Phàm không tốt, tiểu bảo bối của chúng ta đừng tự trách, mẹ và Đại Phàm sẽ không bỏ rơi con.... Mẹ cũng không giận Đại Phàm."
Nhóc con ngẩng đầu, giơ ngón út lên: "Ngoéo tay...."
Ngón tay út của tôi và Phoebe đan vào nhau rồi móc ngón út với con bé, con bé khẽ hát: "Móc tay ngoéo cổ trăm năm không đổi!"
Tôi kể một câu chuyện cổ tích vô cùng bá đạo, cuối cùng cũng dỗ được Khuynh Phàm ngủ, ngay cả Phoebe dựa vào đầu giường cũng sắp ngủ, tôi tìm một chiếc chăn bông đắp lên người cô ấy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919453/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.