Dù bóng xe của Quan Thư Quân đã khuất khỏi tầm mắt nhưng tôi vẫn đứng tại chỗ. Những lời nói của cô ấy, đã gợi lại ký ức về trận nổ nhiều năm trước: "Vưu Phi Phàm...nếu như cô mạng lớn sống sót, hãy thay tôi yêu cô ấy và con.... Nhưng mà... đi chết đi..."
Tôi chưa bao giờ tự trách mình về cái chết của Joan, anh ta xứng đáng bị thế, nhưng dù sao thì anh ta vẫn là ba của Khuynh Phàm, bao năm qua, tôi đã dành cả sức lực lẫn tình yêu cho Khuynh Phàm, đó coi như là làm theo nguyện vọng của người đã khuất. Vì tôi đã không chết giống như anh ta muốn, thật sự có lỗi, nhưng tình thế hôm nay đã đảo ngược, bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một Quan Thư Quân, còn đánh tiếng lên tên Joan, thật sự làm cho người ta có chút nực cười lại bất đắc dĩ.
"Em đứng đây chờ cái gì nữa?"
Giọng nói của Phoebe cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi quay lại nhìn cô ấy và lắc đầu: "Chị cũng biết, phải không?"
"Ý em là sao?"
"Quan hệ giữa Quan Thư Quân và Joan."
Rõ ràng những lời nói của tôi đã khiến Phoebe cau mày, cô ấy tiến về phía tôi với một giọng điệu hơi xúc động: "Cô ta nói cho em biết à?"
"Tại sao lại giấu em?"
"Joan đã chết rồi, không phải vậy sao? Tại sao phải bận tâm đến với một người không còn quan hệ với chúng ta?"
"Vậy thì sao? Chị không quan tâm đến mối quan hệ tế nhị này? Chị có biết giữa chúng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919454/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.