"Bên ngoài lạnh như vậy, còn không mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng quên cô đang là người bị thương."
Trong đêm khuya, tôi đứng trong hoa viên ngắm nhìn cảnh hoang tàn trong mùa đông thăm thẳm, Quan Thư Quân cầm trên tay một chiếc áo khoác, cô ấy ân cần khoác chiếc áo khoác lên vai tôi, tôi xoa xoa hai tay, phả ra một làn hơi hướng về phía bầu trời đêm: "Cảm ơn..."
"Tuy rằng tôi không hoàn toàn tin tưởng cô lắm, nhưng hôm nay tôi vẫn phải cảm ơn cô. . . "
Tôi cười cúi đầu, đá tảng đá nhỏ dưới chân đi: "Nếu không phải Thu Kỳ và Hà Mộc làm chuyện kia, thì ngày hôm đó tôi cũng đã không cho cô một nhát, sớm muộn gì cũng phải trả lại cho cô, coi như chúng ta huề nhau đi."
"Người trẻ tuổi, cô có ổn không đó?"
Câu hỏi của Quan Thư Quân làm tôi bối rối, tôi nghiêng đầu ngơ ngác nhìn cô ấy: "Ờ... ý cô là sao?"
"Hôm nay, tôi thấy cô mắng Lam Phi Ỷ như muốn thổ huyết, trong lòng không đau sao?"
"Tại sao phải đau chứ? Tất cả những gì cô ấy cho tôi cũng chỉ còn lại chết tâm và chết lạnh, đau hay không đau thật sự không còn ý nghĩa nữa."
"Tôi nghĩ ra một ý kiến hay. Cô có muốn làm trợ lý của tôi không? Tôi muốn đưa cô đi cùng tôi mọi lúc mọi nơi, như vậy cô với Lam Phi Ỷ mới hay đụng mặt nhau. Tôi muốn xem thử cô thật sự đã chết tâm chưa, hay là đang diễn cho tôi xem."
Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919511/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.