Quan Thư Quân bị thái độ thờ ơ của tôi làm cho kinh ngạc, cô ấy nhìn tôi với vẻ không thể tin được, như thể nhìn thấy một tên khốn xa lạ, khoanh tay chờ tôi nói gì đó, tôi lại cầm thìa lên và lặng lẽ húp cháo, thờ ơ.
Cô ấy trở lại vẻ xấu tính thường ngày và chế nhạo tôi: "Thì ra bộ dáng xấu xa của cô chính là thế này."
Tôi cười hỏi ngược lại: "Xấu xa? Ý cô là sao?"
"Mỗi lần, Lam Phi Ỷ tìm đến cô, ngay lúc đó tôi còn đang nghĩ khi nào cô bị lộ tẩy, nhưng mà lần nào cô cũng chọc cô ta tức giận rời đi, sau đó thản nhiên làm như không có gì xảy ra, còn tôi ra giả vờ tin tưởng cô, thậm chí còn chơi trò mờ ám, thế mà cô cũng không bị mắc lừa, đến giờ thì, chúc mừng cô, tôi tin cô rồi."
Nghe cô ấy nói xong, tôi giả vờ không hiểu nên nhún vai lắc đầu: "Ý cô là những gì cô đối tốt với tôi trước đây, đều là giả à? Muốn đứng xem tôi diễn kịch, mà giờ cô đã tin tôi, ý là vậy sao?"
"Đúng vậy, dáng vẻ bây giờ của cô mới là chính cô. Thật khiến người ta ngạc nhiên, thái độ của cô bây giờ như là một kẻ phản diện xấu xa."
Tôi lấy khăn giấy lau miệng, nheo mắt cảm ơn: "Cám ơn, tôi coi đó như lời khen của cô. Đến giờ làm việc rồi, tôi phải đi đây."
"Bây giờ còn dám đi làm một mình à? Sự tình đã thành như vậy, cô không sợ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919523/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.