Xử lý xong vết thương ở chân, tôi vội vàng đến phòng bệnh của Khuynh Phàm, vừa vào cửa đã thấy nhóc con này đã tỉnh, không biết ai đã nhét khối Rubik vào tay con bé, thế là bé con yên tĩnh mà chơi, tôi đi vào mà con bé còn không biết.
Cảnh sát Giang đang ngồi bên giường, thấy tôi vào liền nhường chỗ cho tôi ngồi, cô ấy lo lắng hỏi: “Chân cô có sao không?”
“Đã lấy viên đạn ra, không có gì nghiêm trọng, nhưng mà đau thật đấy. Bác sĩ có đến khám cho Khuynh Phàm chưa? Tiểu bảo bối, con đang nghịch gì thế?”
Vừa hỏi, tôi vừa đưa tay muốn chạm vào khối Rubik trên tay bé con, có lẽ là để bảo vệ món đồ chơi cho nên Khuynh Phàm né tôi, cũng không thèm nhìn tôi một cái mà cũng không chịu nói gì. Tôi nhận ra được sự kỳ lạ của con bé, cho nên quay sang nhìn cảnh sát Giang.
Cảnh sát Giang kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi với vẻ mặt nghiêm túc, giải thích đơn giản: “Bác sĩ đến, vừa kiểm tra cho con bé, không phát hiện có gì nghiêm trọng, nói phải để con bé nghỉ ngơi, quan trọng là kiên nhẫn xoa dịu cảm xúc cho con bé.”
Sau khi nghe những gì cảnh sát Giang nói, tôi cố gắng giao tiếp với Khuynh Phàm, nhưng con bé không cho tôi chạm vào bàn tay nhỏ bé kia, tôi liền cúi xuống gần hơn nhìn con bé: “Con có muốn đến thăm mẹ không?”
Khi tôi nhắc đến Phoebe, Khuynh Phàm lập tức ngước lên sau đó nhìn tôi chằm chằm, rồi gật đầu lia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919545/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.