Hà Mộc thực sự không hiểu, tại sao Thu Kỳ lại dễ dàng đồng ý yêu cầu của Quan Thư Quân, nhưng anh ta cũng hết cách chỉ biết làm mặt lạnh lái xe đưa hai người đi đến công ty, đường đi thông thoáng rất nhanh đã đến công ty, sau khi đến nơi Quan Thư Quân đứng ở giữa sảnh ngẩng đầu đánh giá trang trí, sau đó cảm thán: "Tâm huyết của Tần Quân so với tôi tưởng tượng vững chắc hơn nhiều."
Hà Mộc cười lạnh: "Cô còn không nhìn xem là ai quản, tôi cảnh cáo cô, đừng có ý đồ gì với công ty này, thứ không thuộc về cô, nghĩ cũng đừng nghĩ đến."
Quan Thư Quân nhướng mày và coi thường Hà Mộc: "Công ty mặc dù tốt nhưng vẫn chưa là gì so với Quan Thị đâu né. Huống chi, vừa rồi ở sân bay tôi đã nói rõ thôi không thèm muốn cái công ty nhỏ này, cái tôi muốn chính là chị tôi, bây giờ chị tôi đã không còn, dù rực rỡ hay lụi tàn, đó cũng là chuyện giữa anh và Thu Kỳ, tôi không có hứng thú."
Thu Kỳ vẫn im lặng, chỉ vẫy tay với thư ký đến tiếp đón: "Đi, đi pha trà ngon chiêu đãi khách quý."
"Vâng, Thu tổng."
Sau đó, Thu Kỳ tránh sang một bên tạo ra con đường, lịch sự mời Quan Thư Quân: "Nếu đã nói là khách thì đi vào trong phòng khách từ từ trò chuyện."
Bước vào phòng tiếp khách, Hà Mộc ngồi ở ghế chính châm một điếu thuốc, lại lần nữa đối mặt với người phụ nữ đáng ghét này, cảm xúc kia lại dâng lên, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919562/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.