Khi anh vừa mới đặt tay lên khóa cửa, Vũ Tình lại nhào đến lưng anh lần nữa.
Cô cho mình một cơ hội, cô thật không thể chịu đựng được sự thật anh sắp thành em rể của cô. Cô chỉ còn một cơ hội, cho nên cô không thể bỏ qua cơ hội này!
So với đau đớn mất đi anh, so với đau đớn anh sắp trở thành em rể mình. Tất cả đau đớn khác, đều đã không thể làm cô cảm thấy đau!
Thang Duy Thạc rõ ràng mất kiên nhẫn, trên mặt anh tuấn đầy miệt thị và phiền chán. “Buông tôi ra!”
“Không, Duy Thạc đừng đi, xin anh!” Vũ Tình ném ngượng ngùng đi, bàn tay nhỏ bé từ từ di chuyển trước người anh, nhẹ vỗ về chơi đùa.
Đi theo anh năm năm, cô đã biết rõ nơi mẫn cảm của anh, biết rõ làm thế nào để khơi mào cảm xúc của anh.
Quả nhiên gương mặt lạnh lùng của Thang Duy Thạc nhiễm màu đỏ, hơn nữa giống như đè nén đau đớn nào đó!
Khóe môi Vũ Tình khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày này, cô đã thành công!
Thang Duy Thạc bỗng xoay người lại, phẫn nộ giữ cằm cô, bên trong hai mắt chất đầy lửa giận thiêu đốt và khát vọng. “Mụ đàn bà chết tiệt, cô đúng không biết thế nào là tôn nghiêm à? Tôi không chạm vào cô, cô không cam tâm đúng không?”
“Duy Thạc, không phải, đừng nhục nhã em, là em yêu……”
Lời của cô còn chưa nói xong, đã bị hắn vô tình cắt ngang. “Được lắm, tôi chưa chạm vào cô thì cô chưa hết hi vọng, vậy bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-tuoi-18/1898433/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.