Tôi theo anh bước vào bên trong, anh có vẻ rất thông thuộc tiệm ăn này.
- Còn muốn gọi thêm gì nữa không?
Anh hỏi.
- Thôi, đã đủ lắm rồi.
Tôi bất ngờ phát hiện ra khẩu vị của anh và tôi cũng rất giống nhau.
Phong cách của tiệm ăn vô cùng trang nhã, một người kéo đàn vi-ô-lông chầm chậm tấu nên những giai điệu du dương. Thức ăn bắt mắt, hương rượu thơm ngon, lại thêm âm nhạc bên tai, thật sự là một sự thư giản thoải mái.
- Anh thường đến đây à?
Tôi hỏi anh.
- Ừm, gần như ngày nào tôi cũng ăn ở đây.
Nghe xong lời ấy, tôi kinh ngạc nhìn anh.
- Vì sao?
Hà cớ gì anh lại không về nhà ăn cơm?
- Tôi và Lưu Di chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Dáng vẻ dùng cơm của anh vô cùng tao nhã.
Nhìn người đàn ông này, tôi có cảm giác anh ta thật sự cô đơn.
Dùng bữa xong, chúng tôi tản bộ quanh hồ.
Gió đêm se lạnh, lướt qua mặt chúng tôi từng cơn thật thoải mái. Uống chút rượu đỏ nên gương mặt tôi thoảng nóng bừng.
- Tôi muốn nghe chuyện cũ của cô.
Im lặng một lúc lâu, anh bất chợt lên tiếng.
Tôi tựa lên lan can trên bờ hồ, nhìn xuống mặt nước phản chiếu ánh đèn nê-ông rực rỡ.
Chuyện của tôi thực ra rất đơn giản, cũng thật tầm thường...
o0o
Năm 22 tuổi, tôi quen một người bạn trai. Gã là bạn cùng đại học với tôi, vừa điển trai phong độ, vừa dí dỏm hài hước, lại là hội trưởng hội học sinh, trong trường rất được mến mộ.
Có một ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhu-khoi-hoa/553132/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.